Nguyện Mãi Bên Người - Chương 18
Cập nhật lúc: 2024-10-06 10:09:23
Lượt xem: 185
Ta cảm thấy lời nói của Thành Vương không đáng tin nên có thể bị phụ thân ta và ta dễ dàng thuyết phục.
Dẫu vậy ta vẫn quyết định thăm dò ý tứ của Triệu Ái, ta vô tình nói: “Muội nói có buồn cười không, Thành Vương nói hắn không tin ta, còn bảo ta là người của Thái Tử.”
Cốc trà trong tay Triệu Ái bỗng rơi xuống, vỡ tan thành từng mảnh. Muội ấy lập tức chỉnh lại sắc mặt hoảng loạn, nhẹ nhàng cười: “Từ xưa đến nay, kẻ đứng trên đều có chút nghi ngờ.”
Ta nói: “Triệu Ái, phải chăng muội quên rằng chúng ta là song sinh? Muội có thể lừa tất cả mọi người, nhưng không thể lừa được ta.”
Lần đầu tiên sau khi trở về, phòng tuyến tâm lý của Triệu Ái đã sụp đổ, muội ấy cúi đầu trên bàn mà khóc lóc: “Ta thật ngu ngốc, ta tin vào những lời dối trá của hắn.”
Nàng nhận ra rằng Hoàng Đế sẽ không bao giờ để Triệu gia đứng về phía Thái Tử, nhưng nàng lại nguyện ý từ bỏ gia tộc để chạy theo tình yêu của mình, còn Thái Tử thì không muốn. Nếu nàng không phải là Triệu Ái, không phải là con gái của Tể tướng, thì tất cả đều vô nghĩa.
Đến lúc này, việc Triệu Ái quyết tâm thành thân chính là kết thúc tốt nhất. Nguyên nhân căn bản khiến nàng chọn cách chạy trốn là vì nàng đã mang thai. Dù cho Thành Vương có tốt tính đến đâu cũng không thể giúp Thái Tử nuôi con, vậy nên Triệu Ái buộc phải chạy trốn.
Ta hỏi: “Đứa trẻ đâu?”
“Đã không còn.”
Ta lại hỏi: “Có phải là sự cố không?”
“Không phải.”
Với vài chữ ngắn ngủi, ta hiểu rõ, chắc hẳn Triệu Ái đã tìm Thái Tử ngay lập tức, nhưng Thái Tử không đồng ý giữ lại đứa trẻ.
Ta nói với Triệu Ái: “Vì sự ngu muội và cả tin của muội mà phải nhận lấy kết quả như thế, ta không có gì để nói.”
Gia tộc chúng ta không phân biệt đích thứ, ta có bảy huynh đệ tỷ muộ, phụ thân ta coi trọng ta là vì ta xuất sắc, không liên quan gì đến việc ta là trưởng tử.
Còn việc để Triệu Ái đi liên hôn để lôi kéo Thành Vương, vốn không phải là một nước cờ của phụ thân ta, nếu có thể chọn người khác, ông ấy sẽ không chọn Triệu Ái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nguyen-mai-ben-nguoi/chuong-18.html.]
Ta nói: “Triệu Ái, tốt nhất là muội hãy tự lo cho mình, lần này là hoàng mệnh không thể trái nghịch đã cứu sống muội, nếu không phụ thân sẽ không tha cho muội.”
Triệu Ái châm biếm nói: “Muội đương nhiên biết, ai cũng nói gia tộc của Tướng gia giáo dục rất tốt, con cái trong nhà ai cũng xuất sắc, vì không đạt đến tiêu chuẩn của ông ấy thì đều bị vứt bỏ, mà Triệu Kỷ, huynh chính là quân cờ tốt nhất mà ông ấy tự hào.”
Ta không hứng thú để tiếp tục nói chuyện với Triệu Ái: “Vì muội là muội muội m.á.u mủ với ta, lần này ta sẽ giúp muội một lần nữa, vận mệnh tốt nhất của muội chính là được sinh cùng ta.”
Đây là lần gặp cuối cùng giữa ta và muội muội song sinh. Khi muội ấy trở thành Hoàng hậu cùng với sự lên ngôi của Tân hoàng, ta cũng chỉ cúi thấp mi mắt, không nhìn nàng thêm một lần nào nữa.
Có lẽ người ngoài sẽ cho rằng ta lạnh lùng, nhưng sinh mệnh của con người nên do chính mình giành lấy, chứ không phải chờ đợi sự ưu ái của trời cao.
2. Vương Phi
Ta có thể trở thành Vương Phi, rồi thành Hoàng hậu, đều là những chuyện xảy ra một cách tình cờ.
Mẫu thân ta đôi khi cũng tự hỏi, rõ ràng ta và ca ca có vẻ ngoài giống nhau như thế, nhưng về khả năng thì sao lại khác biệt đến vậy.
Phụ thân ta là Tể tướng đương triều, trong nhà bất kể đích thứ, bất kể thứ bậc, bất kể nam nữ, phương châm giáo dục của ông ấy từ đầu đến cuối luôn công bằng, chính xác. Do vậy mà thực tế trong gia đình cũng không chỉ có văn nhân, trong gia phả cũng có quân nhân, thậm chí còn là nữ tướng quân.
Tất cả mọi người trong gia đình ta đều lý trí, chính trực, khách quan, từ trước đến giờ đều suy nghĩ thấu đáo, cảm xúc ổn định, tốt ở chỗ bất cứ lúc nào cũng có thể toàn thân mà rút lui, mỗi người đều bình tĩnh tựa như không phải là con người.
Ta và Thái tử từ nhỏ đã là bạn bè thân thiết. Từ thuở bé, ta chỉ thích Thái tử, đã mơ ước một ngày nào đó sẽ gả cho chàng. Như vậy, ta không chỉ có được tình yêu, mà cũng không làm gia tộc thất vọng.
Thế nhưng, ta lại bị chỉ hôn cho Thành Vương, người kém nổi bật nhất trong số các hoàng tử. Phụ thân ta bắt đầu suy đoán ý định của Hoàng thượng, tính toán bước đi tiếp theo để duy trì vinh quang cho gia tộc.
Ta không cam lòng. Từ nhỏ, ta đã muốn trở thành Thái tử phi, ta thậm chí đã thay đổi bản thân theo sở thích của Thái tử, mà giờ đây lại bảo ta mọi nỗ lực đều vô ích? Ta đã làm một chuyện dại dột, bỏ trốn đến tìm Thái tử, muốn ép chàng cưới ta, vì ta nhất định phải có vị trí đó!
Thái tử quả thật đã tiếp nhận ta, đồng ý cho ta ở lại trong trang viên của chàng, nơi cách xa kinh thành. Nhưng hai tháng sau, dù ta đã mang thai con của Thái tử, chàng chỉ nói với ta: “Xin lỗi.”
Tại khoảnh khắc đó, ta mới tỉnh ngộ, tình bạn thời thơ ấu, tình yêu lúc trưởng thành, ta và Thái tử ngay từ đầu đều có mục đích riêng.