Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nguyện Mãi Bên Người - Chương 19

Cập nhật lúc: 2024-10-06 10:09:25
Lượt xem: 190

Ta bình tĩnh viết một bức thư cho phụ thân, trong thư nói rõ những tâm tư của mình trong suốt bao năm qua. Rõ ràng là một trò tính toán, nhưng tại sao khi nhớ lại lần ta cùng Thái tử đi lễ hội đèn lồng năm ngoái, khi chàng nói chàng thầm mến ta, thì nước mắt ta lại rơi.

Phụ thân ta nhanh chóng hồi âm, bức thư chỉ vỏn vẹn vài chữ: “Thua, thì chính là thua.”

Ta trở về kinh thành, thay thế vị trí của huynh trưởng trong vương phủ, trở thành Thành Vương phi.

Thành Vương rất tốt, cũng tốt như gia đình ta, bình tĩnh và lý trí như nhau. Y không hỏi ta vì sao bỏ trốn, cũng không hỏi lý do ta trở về, như thể ta chỉ là một món đồ trang trí trong vương phủ, đã mất đi rồi lại được tìm thấy.

Đôi khi, huynh trưởng sinh đôi của ta đến thăm, y nghĩ ta sẽ không hành động bồng bột, vì thế vẫn cho rằng ta chỉ sai một nước cờ. Nhưng không có lửa làm sao có khói, huynh trưởng của ta vì sự ngu ngốc của ta mà cảm thấy thất vọng.

Y nói rằng việc ta cùng y sinh ra đã là điều tốt nhất, lời y nói không sai. Bởi vì y và phụ thân đã cùng nhau giúp Thành Vương đăng cơ, mà ta chỉ trong một đêm trở thành Hoàng hậu, có được vị trí mà ta luôn mong ước.

Ta từng nghĩ rằng phu quân ta sẽ luôn lý trí và bình tĩnh, cho đến khi thấy ánh mắt chàng nhìn về phía trắc phi Thẩm Tri Lan.

Đó là ánh mắt hướng về những điều tuyệt vời nhất trong cuộc sống, như những cánh hoa rơi trên ly rượu trong tiết xuân, giọt sương trên hoa sen mùa hạ, lá đỏ trải khắp trong mùa thu, và tuyết phủ trên hoa quất mùa đông...

Như thể có người dễ dàng có được những điều mà ta đã phải cố gắng rất nhiều mới đạt được.

Thỉnh thoảng, Thẩm Tri Lan không ngủ muộn sẽ đến thăm ta, sau đó luyên thuyên nói với ta những chuyện thú vị gần đây. Qua lời nàng, ta biết rằng phương pháp giáo dục của nhà tướng quân hoàn toàn khác với gia đình ta, hoàn toàn buông lỏng.

“Niềm vui là điều quan trọng nhất.” Thẩm Tri Lan thường nói với ta như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nguyen-mai-ben-nguoi/chuong-19.html.]

Ta đáp rằng hiện tại ta đang rất vui vẻ. Không cần phải tính toán vì điều gì, không cần phải dè dặt từng bước, cũng không phải đối mặt với ánh mắt thất vọng của phụ thân và huynh trưởng.

Sau khi Thành Vương lên ngôi, y không tận diệt huynh đệ, mà thực hiện chính sách khoan dung. Ta đã hỏi tại sao không diệt cỏ tận gốc.

Y chỉ nói: “Không có ý nghĩa.”

Sau khi Thái tử mất quyền lực cũng đã bí mật đến gặp ta, hỏi ta có muốn cùng chàng đến vùng đất hẻo lánh không?

“Ngươi có nghĩ rằng nếu lúc đó ngươi ở bên ta, giờ đây người ngồi trên ngai vàng sẽ là ngươi không? Phụ thân ta cần vinh quang, cũng như vị trí Hoàng hậu phải mang họ Triệu.” Ta đáp lại, một báo một đền, mặc dù ta là đứa con bị phụ thân bỏ rơi, nhưng ta muốn hắn phải hối hận ngày đêm.

Ta không thích hoa, ta bị dị ứng với phấn hoa. Nhưng ta vẫn trồng đầy hoa mẫu đơn trong sân, đó là hoa mà Thái tử thích nhất, để lấy lòng hắn, nó cũng trở thành loài hoa mà ta yêu thích nhất. Người ngoài đều nói Hoàng hậu yêu mẫu đơn nhất, nhưng ta chỉ muốn nhắc nhở bản thân không lặp lại vết xe đổ, không yêu người khác nữa, vốn dĩ ta không xứng đáng.

Thẩm Tri Lan được Hoàng thượng nhất mực sủng ái, hoặc nói rằng hậu cung này vốn chỉ nên có mình nàng. Cuộc đời nàng là điều mà ta không thể với tới, có phụ mẫu yêu thương, huynh trưởng nuông chiều, phu quân hoàn mỹ, thậm chí cả nha hoàn của nàng cũng chỉ trung thành với một mình nàng.

Vì suy nghĩ quá nặng nề, cơ thể ta luôn yếu ớt, có lẽ mùa xuân năm nay ta sẽ không còn phải nhìn những bông hoa mẫu đơn ghê tởm nữa!

Đêm hôm đó, ta ho rất nhiều, trong lúc mơ màng ta thấy Thái tử còn trẻ cầm một chiếc đèn hoa mẫu đơn, hắn nói: “Tặng nàng, ta biết nàng cũng giống ta thích mẫu đơn.”

Không, chỉ có ngươi thích thôi.

Giờ đây ta cuối cùng cũng buông bỏ, ta không nợ ngươi, ngươi cũng không nợ ta.

- Kết truyện -

Loading...