Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nguyệt Khê - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-10-11 16:04:27
Lượt xem: 33

Nhưng bố mẹ tôi lại tin.

 

Thế là tôi được ở lại nhà.

 

Bố mẹ tôi đi sớm về khuya, anh tôi vẫn phải đi học.

 

Tôi cứ tưởng anh chỉ nói suông, dù sao từ nhà đến trường cũng không xa lắm nhưng cũng không gần, vào giữa trưa tháng sáu thì cực kỳ nóng bức.

 

Tôi đang chuẩn bị tự mình xoay sở thì cửa nhà bất ngờ bị đẩy mở.

 

Tiếng thở hổn hển càng lúc càng gần.

 

Tôi quay đầu lại, nhìn thấy cậu nhóc với gương mặt đỏ bừng, vừa kéo cổ áo vừa quạt cho mát, đá giày ra, trông rõ ràng là nóng đến khó chịu.

 

Anh tôi có vẻ đã chạy về, thở dốc, thấy tôi đang nhìn chằm chằm vào mình, giọng vẫn mang chút ngây thơ: “Em đợi chút nhé, anh nghỉ ngơi rồi sẽ hâm cơm cho em ăn!”

 

Ánh mắt tôi thoáng d.a.o động.

 

Anh thực sự chạy về nhà sao?

 

Có lẽ sợ tôi đói thật, Mạnh Vân Xuyên chưa nghỉ ngơi được vài phút đã bước nhanh về phía bếp. Mới chỉ học lớp một, chiều cao của anh ấy không vượt qua mặt bàn bao nhiêu, anh phải kéo ghế lại đứng lên để với lấy thức ăn mà mẹ đã chuẩn bị sẵn từ sáng và cho vào lò vi sóng.

 

Ba phút sau.

 

Tiếng "đing" vừa vang lên, anh lập tức đưa tay ra lấy mà không suy nghĩ gì!

 

Tôi tròn mắt, vội vàng bước tới: "Đừng—"

 

Chưa kịp nói hết câu.

 

“Rầm” một tiếng, chiếc đĩa rơi xuống và vỡ tan tành.

 

Mạnh Vân Xuyên ôm ngón tay mình, hét lên đau đớn, nhưng chưa kịp bình tĩnh lại, trong tầm mắt anh thoáng thấy đống hỗn độn và m.á.u trên sàn, liền đứng hình.

 

Tôi nhìn theo ánh mắt của anh xuống dưới, chỉ thấy một mảnh sứ vỡ cắm vào chân tôi, m.á.u đang rỉ ra từng giọt.

 

Tôi chưa kịp nói gì thì Mạnh Vân Xuyên đã hoảng loạn trước, quên luôn cả vết bỏng trên tay mình, ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương của tôi, vội vàng nói: “Em gái, em gái, em đang chảy máu! Đừng sợ, có anh đây!”

 

"Em không sợ mà—"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nguyet-khe/chuong-2.html.]

Tôi không khỏi cảm thấy buồn cười, nhưng ngay sau đó.

 

Cậu bé ngước lên, đôi mắt đỏ hoe, lấp lánh ánh nước, như thể sắp khóc đến nơi nhưng lại cố gắng tỏ ra bình tĩnh.

 

Bất chợt, tim tôi như bị gõ nhẹ một nhịp.

 

Tôi mỉm cười.

 

Rõ ràng là chính anh ấy mới sợ phát khiếp, vậy mà vẫn cứ phải giả vờ mạnh mẽ.

 

Nhưng mà...

 

Có vẻ, cũng không đến nỗi đáng ghét lắm.

 

Mạnh Vân Xuyên chưa bao giờ học qua cách băng bó, anh ngồi xổm bên chân tôi, đôi tay nhỏ xíu muốn che lên vết thương đang chảy m.á.u của tôi nhưng lại không dám. Nhìn m.á.u chảy từ chân tôi theo từng dòng nhỏ xuống sàn, anh càng luống cuống hơn, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Em à, không sao đâu, không sao đâu, không sao đâu!”

 

Do dự một lúc lâu, cuối cùng anh không chịu nổi nữa, lập tức bật dậy, quay sang tôi nói: “Em gái, anh ra ngoài một chút nhé!”

 

Nói xong, anh lao ra ngoài như cơn gió.

 

Tôi: “???”

 

Anh đi đâu thế?

 

Chưa kịp phản ứng lại, tôi  đã nghe thấy tiếng hét của anh tôi vang dội khắp nơi: “Cứu với! Em gái tôi sắp c.h.ế.t rồi!”

 

“Có ai cứu em ấy với!”

 

“Mau tới đây đi!”

 

Nghe kỹ thì, quãng giọng của anh tôi đã nghẹn ngào.

 

Không biết anh vừa hét vừa khóc ra sao nữa.

 

Trong lòng tôi chợt có chút d.a.o động, nhưng khi nghe rõ mấy câu đó, tôi chỉ thấy mắt tối sầm lại, ước gì có thể c.h.ế.t ngay tại chỗ cho rồi.

 

Ý tôi là, tôi chỉ bị đứt da chút thôi, chứ có phải sắp c.h.ế.t đâu mà!

 

Nhưng giọng anh lớn quá, vừa kêu lên thế, hàng xóm láng giềng liền tưởng có chuyện nghiêm trọng gì, đúng lúc đó dì Tần ở bên cạnh đang nấu cơm cũng buông ngay cái muỗng, chạy ra ngoài. Dì vội nắm lấy anh trai tôi đang cuống cuồng như kiến bò chảo nóng: “Tiểu Xuyên, có chuyện gì thế?!”

 

Loading...