Nguyệt Khê - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-10-11 16:05:44
Lượt xem: 9
Thấy có người đi ra, anh trai tôi vội vàng lau nước mắt, kéo tay dì Tần vào nhà, chỉ vào tôi đang hóa đá đứng yên tại chỗ, vội vàng nói: "Dì ơi, em gái con chảy m.á.u nhiều lắm!"
Lúc anh ấy chạy ra gọi người, m.á.u của tôi đã bắt đầu đông lại rồi.
Mặc dù nhìn có vẻ đáng sợ nhưng thực ra không nghiêm trọng lắm.
Dì Tần tìm hộp y tế, giúp tôi xử lý vết thương, rồi còn dọn dẹp mảnh vỡ dưới đất. Trước khi ra khỏi cửa, dì dặn tôi không được để vết thương dính nước.
Anh trai tôi gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Sau khi tiễn dì Tần, anh quay lại, từ phòng mình lấy ra một ít đồ ăn vặt đưa cho tôi, hào phóng nói: “Em gái, ăn đi!”
Giọng nói của anh vẫn còn lẫn chút nghẹn ngào.
Tôi nhìn kỹ vào đôi mắt đỏ hoe của anh, không lẽ anh đã sợ đến mức ấy?
Nghĩ vậy, tôi vô thức an ủi: “Anh ơi, em không sao thật mà, anh đừng khóc.”
Nghe thế, động tác của Mạnh Vân Xuyên khi lén nhìn vào chân tôi bỗng dừng lại, rõ ràng là có chút bối rối. Mặt anh đỏ bừng, ưỡn cổ lên cãi: “Anh không khóc đâu! Tại gió ngoài kia mạnh thôi!!”
Tôi nhướn mày nhìn vẻ mặt bướng bỉnh của anh: “...”
Vâng vâng, gió to.
Anh trai tôi nói gì thì đúng là như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nguyet-khe/chuong-3.html.]
---
Tối hôm đó bố mẹ cũng biết chuyện, họ cũng đã kiên nhẫn hướng dẫn Mạnh Vân Xuyên rằng sau khi hâm nóng thức ăn bằng lò vi sóng thì không được lấy tay không ra, phải đeo găng tay chịu nhiệt.
Mạnh Vân Xuyên lắng nghe một cách nghiêm túc, cam đoan rằng việc này rất dễ dàng!
Ngày mai anh ấy đảm bảo sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ!
Nhưng rất tiếc, anh ấy chẳng có cơ hội thể hiện.
Bởi vì, tôi sẽ trở lại trường mẫu giáo.
Trước đó vì nghĩ tôi sẽ ở nhà họ hàng một thời gian, bố mẹ đã bàn bạc chuyện chuyển trường với hiệu trưởng và hoàn thành gần hết thủ tục. Giờ thì không phải chuyển nữa, sau khi tan làm, bố mẹ còn đặc biệt đến trường để giúp tôi làm thủ tục quay lại, ngày mai tôi có thể trở lại trường mẫu giáo rồi.
Nghe tin này, anh trai tôi chán nản không chịu nổi, lén lút giậm chân tức giận nhưng cũng đành bó tay.
Tôi tưởng anh ấy cuối cùng đã từ bỏ cơ hội thể hiện, nhưng không ngờ.
Sáng hôm sau.
Khi tôi vừa thức dậy đã thấy một bóng dáng nhỏ bé trong bếp đang đeo găng tay chịu nhiệt, cẩn thận lấy ly sữa đã được hâm nóng ra khỏi lò vi sóng.
Rõ ràng chỉ mới học lớp một, nhưng cậu bé ấy tỏ ra rất chững chạc, giống như một ông cụ non vậy.
Thấy tôi, anh ấy vẫy tay gọi: “Em gái, mau lại đây uống sữa đi!”