Nha Hoàn Sát Trư Ký - 9 + 10
Cập nhật lúc: 2024-10-23 11:18:42
Lượt xem: 202
9.
“Tiếp theo, ngươi không chỉ phải cùng ta luyện tập g.i.e.c cá, mà còn phải chuẩn bị g.i.e.c gà, g.i.e.c vịt nữa.”
Ta yếu ớt hỏi: “Vương gia, ngài bị nghiện sát sinh rồi sao?”
Hắn liếc ta một cái: “Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.”
Nhìn dáng vẻ hắn chơi đùa với thanh kiếm, ta luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Mãi sau này ta mới hiểu ra, rõ ràng hắn là cao thủ, nhưng lại giả vờ làm tân thủ trong đấu trường của kẻ non tay. Đúng là quá đáng!
Mấy ngày sau, vương phi mới tới, vẻ mặt đầy không vui, mắng: “Hắn nghĩ hắn giỏi lắm sao? Mã Tự Cường đã nói với ta rồi, thanh kiếm đó rõ ràng là ngươi định tặng cho ta.”
“Ta không sao đâu, vương phi. Bây giờ ta có tiền rồi, có thể làm cho ngươi một thanh tốt hơn.”
Đôi mắt của vương phi sáng long lanh, thật sự rất đẹp. Nàng nắm tay ta nói: “Ta biết mà, ngươi chắc chắn đối xử với ta tốt hơn hắn.”
À, về lý mà nói, ta cũng thích vương phi hơn, nhưng vì đang cầm tiền của vương gia, nên ta không thể phản bội hắn một cách trắng trợn được. Vì vậy, ta không nói gì.
Vương phi thở dài một tiếng: “Ta nghe nói ngươi sắp phải ra ngoài với hắn, nhớ cẩn thận đấy.”
Ta gật đầu lia lịa, vương gia dạo này không hài lòng với việc người khác bắt cá để hắn g.i.e.c, hắn còn muốn đích thân ra ngoài bắt cá. Chỉ cần hắn ra ngoài là mọi thứ lại rối tung lên.
Nhưng có một điều ta vẫn không hiểu, vì vậy ta buột miệng hỏi: “Vương phi, sao người không đi cùng hắn? Hai người là thanh mai trúc mã, đáng lý phải rất mặn nồng mới phải chứ?”
Nàng gõ nhẹ vào đầu ta: “Gia đình đế vương thì làm gì có nhiều tình yêu đến thế. Chỉ là bạn thời thơ ấu thôi, lớn lên lại có quá nhiều ràng buộc. Ngươi nghĩ bên cạnh hắn không có đủ mật thám sao? Phía trên muốn ngồi vững ngai vàng thì nhất định phải trấn áp bọn họ.”
Ta hiểu. Trong hoàng tộc, tình nghĩa anh em chẳng là gì so với quyền lực, ai mạnh hơn thì người đó ngồi lên ngai vị.
Thực ra ta biết vương phi đã thu mua Mã Tự Cường để theo dõi hành tung của vương gia, nhằm sớm đưa ra các đối sách kịp thời.
Nhưng ta không ngờ vương phi lại coi trọng mạng sống của một nha hoàn như ta đến thế.
10.
Ta sống ẩn mình trong hậu viện, không có nhiều cách để nghe ngóng tin tức bên ngoài.
Một ngày nọ, như thường lệ, ta theo vương gia ra ngoại thành bắt cá.
Bỗng nhiên, một nhóm người xuất hiện, bao vây chúng ta.
Những kẻ áo đen xông tới dữ dội, Mã Tự Cường một mình cầm đao chiến đấu.
Chúng ta không ngờ sẽ gặp thích khách nên vương gia không mang theo nhiều thị vệ.
Nhìn thấy Mã Tự Cường có vẻ không chống đỡ nổi, ta không ngần ngại cầm d.a.o mổ cá lao lên chắn trước vương gia.
Lúc ấy ta chẳng nghĩ nhiều, chỉ lo nếu vương gia c.h.e.c, vương phi sẽ phải góa bụa.
Ta không muốn vương phi phải sống như vậy, nên đã nhận liền ba nhát dao.
May mắn là ta từng học y, biết rằng ba nhát này không chí mạng. Nhưng vì mất m.á.u quá nhiều, ta đã ngất đi.
Khi mở mắt ra lần nữa, ta thấy vương phi với đôi mắt đỏ hoe và vương gia mặt đầy căng thẳng.
Hai người lại cãi nhau sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nha-hoan-sat-tru-ky/9-10.html.]
Ta vội ngồi dậy, định khuyên ngăn. Vương gia lạnh lùng nói: “Nằm đó, đừng có cử động.”
Vương phi nắm lấy tay ta: “Đúng đó, đừng cử động nữa, thái y nói ngươi phải tĩnh dưỡng ít nhất một tháng.”
“Tình hình vương gia thế nào rồi?”
“Bản vương làm sao có chuyện, dù có cũng chẳng đến lượt một nha hoàn như ngươi chống đỡ.”
Vương gia đập cửa bỏ đi, vương phi còn cố giải thích thay:
“Lý Ngư, ngươi đừng để ý đến hắn, tính tình hắn cổ quái lắm.”
Ta thấy vương gia thật kỳ lạ, nhưng với giọng nói ngọt ngào của vương phi, vết thương của ta cũng không còn đau mấy.
Khi vương phi mang thuốc tới, nàng đuổi hết hạ nhân ra ngoài, rồi khẽ nói với ta:
“Ngươi tìm cơ hội mà chạy đi, có lẽ hắn sẽ làm chuyệnĐạisự.”
Chữ “hắn” không cần nói cũng biết là chỉ vương gia. Ta ngồi dậy, ôm lấy vết thương:
“Vậy còn người thì sao?”
Hạt Dẻ Rang Đường
Ta lo nàng sẽ gặp nguy hiểm. Dù sao, thời gian qua nàng đã chăm sóc ta rất nhiều. Nàng nhướn mày cười:
“Lý Ngư, ta đã bị trói chặt với hắn, không chạy thoát được đâu.”
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, lo lắng:
“Vương phi, hay người đi cùng ta đi? Ta không muốn người gặp chuyện.”
Rồi ta vội buông tay: “Xin lỗi, ta đã vượt phận.”
Vương phi không trách ta, ngược lại còn chủ động nắm lấy tay ta:
“Lý Ngư, ngươi biết vì sao trong phủ có nhiều nha hoàn như vậy, mà chỉ có ngươi được ta coi trọng không?”
Tất nhiên là ta không biết.
“Vì ngươi thật thà, lại có tài.”
Ta cúi đầu cười nhạt, ta nào có tài cán gì, còn về thật thà, ta tự hiểu mình.
Những người xuyên không thường khi vừa đến đã muốn tự lập tự cường, nhưng ta lại không có năng lực như thế.
Muốn sống sót trong nơi thâm cung hiểm ác này, ta phải cẩn trọng, thậm chí không dám thể hiện bất kỳ điều gì khác thường.
Người khác xuyên không là lập tức thể hiện bản thân, đánh đổ chế độ phong kiến, kêu gọi bình đẳng.
Nhưng người xưa đâu có ngu ngốc.
Ta không nói gì, vương phi tiếp tục:
“Ngươi nhớ kỹ, ta tên là Vân San. Nếu sau này ngươi có cơ hội thoát ra, sống tự do thoải mái, thì hãy sống thay cho phần của ta nữa.”
Ta cảm nhận được nỗi niềm sâu kín của vương phi, nhưng không biết phải an ủi thế nào.
Sau khi nàng rời đi, ta nằm trên giường suy nghĩ kỹ lời nàng, lúc này mới nhận ra rằng mình đang nằm trên giường của vương gia.