NHÂN CHI SƠ TÍNH BẢN ÁC - Phần 7
Cập nhật lúc: 2024-08-12 17:29:59
Lượt xem: 2,534
Quả nhiên không ngoài sở liệu, anh trai tôi đang tăng ca ở công ty.
“Anh.”
Anh tôi ngẩng đầu, trong mắt hiện đầy tơ máu.
Tim tôi run lên thật mạnh.
“Trốn ra ngoài rồi sao.”
Trong mắt anh trai tôi không có chút kinh ngạc, ngữ khí bình tĩnh.
"Anh thực sự biết tất cả mọi thứ."
“Ừ.”
“Em nói là từ nhỏ đến lớn.”
“Anh biết.”
Tôi và anh trai trò chuyện một hỏi một đáp.
"Tại sao phải để em ở nhà?"
Tôi cẩn thận nhìn anh trai, hy vọng nhìn ra điều gì đó từ vẻ mặt của anh.
Nhưng anh trai tôi không có vẻ mặt gì.
“Chuyện của Trần Kiều cứ giao cho anh, em đừng quản nữa, em muốn đi đâu thì đi đó đi."
Anh tôi bình tĩnh mở miệng.
“Không được, anh, em không đi đâu cả, nhưng Trần Kiều là người em giúp đỡ.”
“Không đồng ý?”
“Trần Kiều cô ta..."
Tôi mạnh mẽ đứng lên:
"Anh, anh có thể lau sáng mắt của mình hay không?"
“Người nên lau mắt là em.”
"Anh có ý gì?"
Tôi nhìn về phía anh trai tôi.
……
Đêm đó tôi được anh trai tôi đưa về nhà.
Mà Trần Kiều bởi vì diễn mấy bộ phim mà được tham gia mấy chương trình giải trí.
Anh trai tôi đã chuẩn bị một bữa tiệc cho cô ta.
Tôi tiếp tục thực hiện kế hoạch của mình.
13.
Yến hội hôm đó, tôi mặc một bộ lễ phục màu tím nhạt, kéo tay Thẩm Yến Chi.
"Đại tiểu thư, anh đang ở bên cạnh em nè, em tìm ai?"
Tìm ai, tìm anh trai tôi và Trần Kiều.
Quả nhiên hai người bọn họ đứng cùng một chỗ.
Sau khi vào tiệc, tôi buông tay Thẩm Yến Chi ra, đi về phía Trần Kiều và anh trai.
“Anh, Kiều Kiều.”
“Chị Hứa Lạc, chị tới rồi, đã lâu không gặp chị.”
Trần Kiều mặc một thân lễ phục màu lam nhạt, trên mặt trang điểm tinh xảo.
Dựa vào thân phận cô gái từ trong núi lên thành phố lớn và tính cách ngây thơ lương thiện, mấy ngày nay sự nổi tiếng của Trần Kiều tăng mạnh, hiện tại ngay cả tôi cũng không bằng Trần Kiều.
“Chúc mừng.”
“Cảm ơn chị Hứa Lạc.”
Ngẩng đầu, anh trai tôi cau mày:
"Không phải anh bảo em ở nhà nghỉ ngơi sao?"
“Anh, em ra ngoài hít thở không khí."
Tôi cười mở miệng.
“Tham gia yến hội xong, anh sẽ bảo chú Trương đưa em về nhà.”
“Anh Cẩm Chu, chúng ta đi thôi.”
Nhìn hai người rời đi, tôi quay người, giẫm lên đôi giày cao gót của mình, từng bước một đi lên tầng hai.
“Chị Hứa Lạc, sao chị đi không xuống?”
Ngẩng đầu nhìn lên, Trần Kiều đứng ở trước mặt tôi.
Trần Kiều đưa cho tôi một ly rượu vang đỏ.
Tôi đưa tay nhận lấy:
"Yến hội này là vì em mà tổ chức, em mới là nhân vật chính.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-chi-so-tinh-ban-ac/phan-7.html.]
Trần Kiều ngửa đầu uống rượu vang đỏ trong ly.
“Chị Hứa Lạc sẽ chúc phúc cho em chứ?"
Trần Kiều giơ cái ly rỗng lên trước mặt tôi.
“Đã chúc phúc rồi."
Tôi cũng cầm ly rượu đỏ trong tay uống cạn.
“Em nói là chúc phúc cho em và anh Cẩm Chu."
Trần Kiều đi tới bên cạnh tôi, mở miệng bên tai tôi.
Nghe nói như thế, tay cầm ly rượu của tôi nắm chặt.
“Chị Hứa Lạc, người dưới lầu sắp gọi em, em đi xuống trước.”
Tôi quay lại nhìn bóng dáng Trần Kiều rời đi hồi lâu.
Sau một lúc, tôi cảm thấy đầu có chút choáng váng.
Tôi nhìn xuống sân khấu dưới lầu.
“Hiện tại cho mời nhân vật chính của yến hội lần này, Trần Kiều tiểu thư.”
Trần Kiều chậm rãi đi lên đài:
"Chào mọi người, tôi là Trần Kiều, rất cảm tạ mọi người đã yêu mến tôi, từ trong núi lên thành phố, tôi sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ hơn để tạo ra nhiều tác phẩm được mọi người yêu thích, cũng rất cảm tạ người giúp đỡ tôi, Hứa Lạc, nhưng mà chị ấy vừa mới lên lầu, tôi muốn mời mọi người theo tôi dời bước lên trên lầu để tôi tự mình cảm tạ chị ấy."
Trần Kiều dứt lời, màn hình lớn phía sau liền chiếu lên một video.
Trong video phát lại quá trình ngay từ đầu Trần Kiều đã cố ý đánh vỡ chiếc ly kia, về sau Trần Kiều tìm đạo diễn quay phim, còn có dùng thân thể đổi tài nguyên, cuối cùng là hôm nay, một màn này hạ thuốc tôi và thiết kế người hãm hại tôi, rồi vụng trộm tìm kiếm tư liệu công ty nhà tôi bán cho người khác, toàn bộ đều hiện ra ở trên màn hình lớn.
Dưới khán đài một mảnh ầm ầm.
Trong lúc nhất thời, tất cả máy quay, microphone đều nhắm ngay Trần Kiều.
"Điều này là không thể."
Trần Kiều thất thanh thét chói tai.
“Trần Kiều tiểu thư, xin cô giải thích một chút.”
"Tiểu thư Trần, đây là cô cố ý thiết kế sao?"
“Trần Kiều tiểu thư, cô không cảm thấy áy náy với người giúp đỡ cô sao?”
Tôi nhìn cảnh tượng dưới lầu nhếch môi.
“Không sao chứ? Khá hơn chút nào chưa?”
Tôi nhìn nước Thẩm Yến Chi đưa tới lắc đầu:
"Đã nôn ra rồi, tốt hơn nhiều rồi, Thẩm Yến Chi, tiếp theo, em muốn tự đi.”
Tôi đi trên đôi giày cao gót, từ trên đi lầu xuống.
Tôi đi tới trước mặt Trần Kiều, lạnh lùng nhìn cô ta.
“Là cô, Hứa Lạc, là cô thiết kế, cô đã sớm biết.”
Thấy tôi bình yên vô sự đi xuống, Trần Kiều đột nhiên vọt tới trước mặt tôi nhưng lại bị anh trai tôi ngăn cản.
“Là cô tự làm tự chịu.”
“Không phải, anh Cẩm Chu, xin anh hãy tin tưởng em.”
Anh tôi nghiêng người, chán ghét né tránh tay Trần Kiều.
“Anh cũng biết, anh cũng gạt tôi!"
Trần Kiều như là đã nhận ra điều gì, lớn tiếng mở miệng.
Tôi và anh trai nhìn nhau, cả hai đều hiểu được ý tứ trong mắt.
Lúc này, đã có bảo vệ chạy tới mang Trần Kiều đi.
“Hứa Lạc tiểu thư, đối với chuyện này cô có cảm giác gì? Cô có hối hận vì đã giúp đỡ Trần Kiều không?”
“Hứa Lạc tiểu thư, xin hãy nói một chút.”
“Xin hãy nói một chút.”
Hết chiếc micro này đến chiếc micro khác được đưa tới miệng tôi.
“Thất vọng."
Tôi chậm rãi nói ra hai chữ.
Nói xong, tôi xoay người đi ra khỏi hội trường.
“Về nhà thôi."
Anh tôi khoác lên người tôi một bộ quần áo.
“Anh, em xin lỗi.”
Tôi quay đầu nhẹ giọng mở miệng.
“Đã khiến cô ta phải trả giá rồi, không phải sao? "
Anh tôi xoa đầu tôi
"Quên quá khứ kia đi, kế tiếp hãy sống thật tốt.”