NHÂN CHI SƠ TÍNH BẢN ÁC - Phần 8
Cập nhật lúc: 2024-08-12 17:30:45
Lượt xem: 2,754
14.
Ngày hôm sau, Trần Kiều đã hoàn toàn bị coi là nghệ sĩ làm việc xấu.
Không chỉ vậy, tôi đã trình lên cảnh sát những việc cô ta làm trái pháp luật, cảnh sát đã bắt đầu tham gia điều tra.
Nhưng lúc này, Trần Kiều hẹn tôi gặp mặt.
Địa điểm gặp mặt là khách sạn lần đầu tiên cô ta đến.
Tôi đến đúng hẹn.
Nhìn Trần Kiều mặc một thân quần áo màu đỏ ở đối diện, tôi mở miệng:
"Tìm tôi có chuyện gì?"
“Chị Hứa Lạc, em sai rồi, em nhất thời bị quỷ ám, cầu xin chị tha thứ cho em.”
Trần Kiều quỳ gối trước mặt tôi.
Tôi cúi đầu nhìn Trần Kiều đang quỳ gối trước mặt.
Một giây sau, Trần Kiều lấy ra một con d.a.o găm, đ.â.m thẳng về phía tôi.
“Hứa Lạc, đi c.h.ế.t đi.”
Tôi không trốn, con d.a.o găm đ.â.m thẳng vào bụng tôi.
Tiếng còi cảnh sát vang lên, rất nhanh liền có người ngăn Trần Kiều lại, mà tôi được đưa đến bệnh viện.
Trộm lấy thương nghiệp cơ mật, cố ý g.i.ế.c người, những thứ này cũng đủ để Trần Kiều ở trong tù mọt gông.
15.
Sau khi Trần Kiều bị tống vào tù, tôi đã đi thăm một lần.
"Hứa Lạc, cô cũng không thiện lương như vẻ ngoài nhỉ, tôi lại bị cô lừa một lần nữa, ngày đó thật ra cô có thể tránh cú đ.â.m đó đúng không?”
Tôi không nói chuyện, Trần Kiều nói đúng, những thứ kia chỉ khiến cô ta thân bại danh liệt, tôi không cam lòng, nghĩ đến những gì mà cô ta làm ở kiếp trước, bây giờ nhớ tới tôi vẫn còn phát run toàn thân, cho nên tôi muốn cô ta ở trong tù mà chuộc tội.
Một lúc lâu sau tôi mở miệng:
"Hối hận không?"
"Hối hận? Ha ha, tôi hối hận không thành công."
“Hứa Lạc, dựa vào cái gì? Mọi thứ tôi đều không thua kém gì cô, ngoại trừ xuất thân, dựa vào cái gì cô có thể có được sự chú ý của vạn người có được tất cả?"
Nghe được lời nói của Trần Kiều, tôi mím môi:
"Cho nên ngay từ đầu, cô chưa bao giờ cảm kích tôi đã dẫn cô ra khỏi núi, đúng không?"
"Ha, cô làm vậy chẳng phải chỉ vì chính cô thôi sao, còn nói đối tốt với tôi bao nhiêu, kỳ thật, cô chỉ là muốn nhìn thấy người khác vẫy đuôi cầu xin thương xót cô mà thôi nhỉ?"
Nghe được lời nói của Trần Kiều, trong mắt tôi lóe lên, một đời này, quả thật tôi luôn lợi dụng Trần Kiều, nhưng kiếp trước thì sao?
Tôi thực sự đã m.ó.c t.i.m móc phổi ra đối tốt với cô ta.
"Trần Kiều, chỉ có cô nghĩ như vậy, cô từ trong núi đi ra, vốn có thể có một tương lai tốt hơn, nhưng cô lại lầm đường lạc lối, đến bây giờ những gì mà cô phải chịu đều là do cô tự tay hủy diệt."
Nói xong, tôi đứng lên đi ra ngoài.
“Hứa Lạc, tôi không sai, là cô giả nhân giả nghĩa, là cô!”
Phía sau truyền đến tiếng hét của Trần Kiều.
Sau khi ra khỏi nhà tù, tôi nhìn lên bầu trời.
Sau cơn mưa, một cầu vồng xuất hiện trên bầu trời.
- Góc nhìn của Trần Kiều đời trước –
Tôi tên là Trần Kiều, sống ở Đại Sơn, trong nhà tôi có một em trai.
Bố mẹ rất thiên vị, đối xử với em trai rất tốt, tôi ngay cả một chén cơm cũng không được ăn.
Cho đến một ngày, tôi nghe chủ nhiệm thôn ủy nói, chỗ chúng tôi có một tổ tiết mục muốn tới quay tiết mục.
Nhóm chương trình là gì?
Tôi không biết.
Trải qua nhiều lần hỏi thăm mới biết có thể lên TV.
Cũng là lúc đó, tôi bắt đầu nảy sinh ý nghĩ muốn rời khỏi nơi này.
Sau khi nhìn thấy trên người bọn họ ăn mặc gọn gàng xinh đẹp, tôi càng thêm xác định suy nghĩ trong lòng tôi
Tôi không cam lòng sống cuộc sống như vậy, cho nên sau khi tổ tiết mục tới, tôi tập trung vào một người.
Cô ta tốt bụng phải nói là ngu ngốc hơn là tốt bụng.
Tất cả những gì tôi làm cô ta đều tin, thậm chí còn cảm thấy tôi đáng thương.
Tôi cố tình để cô ta thấy cuộc sống gia đình tôi.
Cách bố mẹ đối xử với tôi
Nhìn bộ dáng đau lòng của cô ta, tôi liền biết ngày tôi được rời khỏi ngọn núi này không còn xa nữa.
Xem ra còn phải thêm một mồi lửa nữa.
Tôi nhắc đến tuổi tác của mình trước mặt bố mẹ, lại nói em trai sắp trưởng thành.
Quả nhiên, bố mẹ tôi vừa nghe liền sốt ruột muốn gả tôi ra ngoài.
Tôi cố ý ở trước mặt tổ tiết mục nói muốn cô ta tài trợ cho tôi.
Cô ta quả nhiên đồng ý, còn nói sau này tôi chính là em gái của cô ta.
Lúc đó tôi đang suy nghĩ.
Thật ngu xuẩn, người bên ngoài tới đúng là dễ bị lừa mà.
Người ngu xuẩn như vậy dựa vào cái gì sống tốt hơn tôi chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-chi-so-tinh-ban-ac/phan-8.html.]
Tôi cúi đầu gật đầu.
Hơn một tháng sau, cô ta quả nhiên mang theo tôi đi ra khỏi núi.
Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy thế giới bên ngoài.
Còn có xe không lọt gió.
Ghế mềm quá.
Tất cả đều giống như nằm mơ.
Trên xe, cô ta gọi điện thoại cho bố mẹ cô ta, còn giới thiệu tôi với bố mẹ cô ta.
Thứ trước mắt tôi rất thần kì, tôi lại có thể nhìn thấy người bên kia điện thoại.
Cô ta đưa tôi về nhà.
Lần đầu tiên tôi thấy được trong nhà lại phồn hoa như vậy.
Quá nhiều thứ tôi chưa từng thấy.
Người nhà cô rất nhiệt tình, cô còn có một người anh trai, trông rất đẹp trai.
Ở nhà cô, ngay cả ăn cơm cũng không cần tự mình động, chỉ cần ngoan ngoãn ngồi chờ thức ăn lên bàn là được rồi.
Thật tốt, nếu tôi có thể là cô ta.
Tất cả đãi ngộ này có phải sẽ là của tôi hay không?
Họ nói chuyện trên bàn ăn về những điều tôi không hiểu.
Mặc dù tôi không hiểu một số từ họ nói, nhưng chúng hẳn là những điều rất hay.
Sau đó, tôi nhìn thấy anh trai của cô ta lấy ra một sợi dây chuyền.
Nó lấp lánh dưới ánh đèn.
Cô đeo ở trên cổ.
Rất đẹp, rất đẹp.
Tôi chắc chắn hơn về ý tưởng trở thành cô ta.
Cô ta không cần đi học, cho nên tôi đã muốn anh trai cô ta đưa tôi đi học, nhưng anh trai cô ta lại chỉ để tài xế đưa tôi đi.
Tôi vẫn luôn ở trong nhà cô ta, để thay thế cô ta, tôi đã lập ra một kế hoạch chu đáo chặt chẽ đó là cùng đi thăm nhà tôi trong núi.
Cô ta đồng ý, còn khen tôi không quên ý định ban đầu rất lương thiện.
Tôi đưa cô ta lên núi nhà tôi.
Tôi bỏ rơi cô ta ở đó.
Vì phòng ngừa cô ta chạy thoát nên tôi bán cô ta với giá 200 tệ để cô ta làm vợ người khác.
Kể từ ngày đó, tôi và cô ta đã biến mất.
Thực tế là tôi đã đi phẫu thuật thẩm mỹ để trông giống cô ta.
Tôi mỉm cười đắc ý khi nhìn khuôn mặt trong gương.
Bố mẹ cô tìm cô như điên, và tôi quay lại với khuôn mặt của cô.
Bố mẹ cô nâng niu tôi giống như bảo bối trong lòng bàn tay.
Nhưng dần dần, bọn họ luôn nói tôi và trước kia có chút bất đồng.
Tôi cho rằng bọn họ nghi ngờ, nhưng bọn họ lại an ủi tôi, nói có phải bởi vì di chứng lần vào núi đó hay không, bọn họ còn hỏi tôi có muốn tìm bác sĩ tâm lý hay không.
Thật đúng là ngu xuẩn, người một nhà đều ngu xuẩn.
Tôi muốn toàn bộ tài sản của gia đình cô ta.
Vì vậy, tôi thiết kế một tai nạn xe hơi.
Cho đến trước khi chết, bố mẹ cô vẫn bảo vệ tôi.
Tôi rất hạn, vì sao nhiều người yêu cô ta như vậy.
Tôi nhìn bố mẹ cô ta chết, sau đó mới gọi điện thoại cho xe cứu thương.
Anh trai cô từ nước ngoài trở về.
Từ đó về sau không gượng dậy nổi, tôi biến thành cô ta, mỗi ngày cho anh trai cô ta uống thuốc kích thích não bộ.
Lần này anh trai cô ta đã thuộc về tôi.
Ngay khi tôi muốn thừa kế tài sản nhà cô ta, tôi không ngờ cô ta lại chạy về.
Điều này làm tôi bị sốc.
Đáng tiếc, cô ta vừa về nhà liền đụng phải tôi.
Cô ta đã bị tra tấn đến không còn hình dạng.
Nhìn thấy tôi, tôi thấy rõ sự sốc trong mắt cô ta.
Để kích thích cô ta, tôi đã nói với cô ta về cái c.h.ế.t thảm khốc của bố mẹ cô.
Cô sụp đổ mắng tôi, nhào tới muốn g.i.ế.c tôi.
Tôi đã đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần vì lý do đó.
Và tôi thuận lợi tiếp quản công ty nhà cô ta.
Tôi đã gặp cô ta một lần ở bệnh viện tâm thần.
Mỗi ngày bị tiêm rất nhiều thuốc, cô ta đã không nhận ra tôi, tinh thần lúc tốt lúc xấu.
Tôi kể cho cô ta nghe về cuộc sống hiện tại của tôi và về anh trai cô ta, cuối cùng cô ta hoàn toàn phát điên sau khi bị kích thích.
Từ đó, cuộc sống của tôi thuận buồm xuôi gió.
- Hết -