Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 111
Cập nhật lúc: 2024-09-25 19:36:52
Lượt xem: 17
Chương 111:
Tống Sở mang một chiếc ghế dài nhỏ ngồi ở trong phòng chờ đợi khách tới, trên mặt tràn đầy vẻ phấn khích.
Người duy nhất bình tĩnh là Giang Bác, anh cảm thấy đây chỉ là việc nhỏ, lại cảm thấy mấy người này đều phiền phức, trực tiếp chuyển hộ khẩu cho anh là được rồi, còn đến nhà họ để làm gì? Đây chẳng phải là gây thêm phiền phức cho họ sao?
Tống Sở nhìn ra được vẻ mặt mất hứng của Giang Bác, liền nói: "Anh Giang Bác phải cười lên, đây chính là chuyện tốt, chúng ta phải vui vẻ để đón chào những vị khách đến."
Giang Bác: "..."
"Mẹ nói đây là một vinh dự, người khác sẽ phải ghen tị với nhà chúng ta." Tống Sở đã dần hòa nhập với xã hội hiện tại, cô cố gắng thể hiện sự lo lắng cho giống với thời đại này.
"Nào, cười lên một cái, giống như em vậy, lộ ra sáu cái răng."
TBC
Tiểu Bác giật giật khóe miệng, thấy Tống Sở vui vẻ như vậy, cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Anh không cảm thấy có gì vinh dự, nhưng Sở Sở vui là được rồi.
Đến mười một giờ, trên hành lang cuối cùng cũng vang lên tiếng bước chân.
Tô Chí Phong và Mã Lan vểnh lỗ tai lên lắng nghe, cảm thấy tiếng bước chân rất khác biệt.
Cả hai nhanh chóng đứng dậy mở cửa ra đón khách.
Vừa mở cửa ra liền nhìn một người đàn ông trung niên mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, đeo kính mắt, trên đầu rẽ ngôi giữa, đi sau là hai người đàn ông trung niên khác, ngoài ra còn thêm vài người trẻ tuổi hơn một chút. Trong những thanh niên trẻ đó còn có Thư ký Lý, người đã đến ngày hôm qua.
Thật đúng là đã đến đây.
Mã Lan xoa tay cho bớt hồi hộp.
Huyện trưởng Lữ đã được Thư ký Lý nhỏ giọng nhắc nhở, cho nên vừa thấy liền biết người phía trước là ai, cười nói: "Xin hỏi, đây có phải là nhà của đồng chí Mã Lan và đồng chí Tô Chí Phong không?"
Tô Chí Phong và Mã Lan cười nói: "Vâng, là chúng tôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-111.html.]
Thư ký Lý bước ra giới thiệu: "Đây là Huyện trưởng Lữ, bên cạnh là cục trưởng Tôn của cục nông nghiệp và cục trưởng Tô của cục tuyên truyền, những người còn lại đều đến từ các phòng ban khác nhau của chúng tôi."
Tô Chí Phong và Mã Lan tiến đến chào hỏi từng người một rồi sau đó mời họ vào trong.
Căn nhà thực sự rất nhỏ, chỉ có một gian phòng duy nhất. Sau khi bước vào nhà, mọi người gần như không thể xoay người được bởi vì quá chật.
Cũng may Tống Sở đã tích cực chủ động đến giúp di dời các băng ghế nhỏ.
Huyện trưởng Lữ nhìn hai đứa trẻ, cười nói: “Bọn trẻ được ông Tô dạy dỗ thật chu đáo, nghe nói hai đứa trẻ này rất thông minh, luận văn của đồng chí Giang Bác còn được đăng báo. Tôi cũng đã đọc được nó, nhưng tôi thậm chí còn không biết hóa ra nó được viết bởi thần đồng nhỏ trong huyện chúng ta.”
Chỉ trong câu nói đầu tiên, Huyện trưởng Lữ đã trực tiếp đặt Giang Bác ở vị trí thần đồng.
Mã Lan khiêm tốn mỉm cười: "Điều này cũng không thể không kể đến sự cố gắng học tập của thằng bé, bình thường nó cũng rất yêu thích việc học."
Huyện trưởng Lữ nhìn vào Giang Bác, đôi mắt sáng lên và tràn ngập sự yêu thích: "Lần này chúng tôi đến đây vì đồng chí Giang Bác đã mang lại vinh quang cho huyện Bình An chúng ta và đã cống hiến cho sự nghiệp nghiên cứu khoa học của đất nước, phía trên đã ra chỉ thị cho chúng tôi nhất định phải thưởng cho đồng chí Giang Bác."
Cuối cùng cũng nói đến chuyện chính rồi.
Cả Mã lan và Tô Chí Phong đều im lặng chờ đợi.
Huyện trưởng Lữ cười nói: “Chúng tôi đã xem xét hoàn cảnh thực tế của gia đình ông và cảm thấy việc thưởng tiền thực sự không thực tế, vì vậy lãnh đạo cấp trên đã chỉ đạo chúng tôi giúp mọi người chuyển hộ khẩu đến thành thị.”
Thư ký Lý cảm thấy lãnh đạo cũng chỉ đến vậy, rõ ràng đây là phần thưởng do người ta yêu cầu mà lại phải trở thành đây là phần thưởng do cấp trên cân nhắc.
Mã Lan không để ý đến cách nói của họ, bà chỉ có một suy nghĩ rằng chuyện này đã ổn thỏa, trái tim bà đang đập rộn ràng vì sung sướng.
Tống Sở nói: "Chú à, sau này chúng cháu có thể ăn lương thực thương phẩm đúng không?"
"Đúng vậy, tương lai về sau các cháu có thể ăn lương thực thương phẩm."
Tống Sở cười rạng rỡ không ngừng, cô ôm Giang Bác một cái thật chặt, cuối cùng họ cũng được ăn lương thực thương phẩm.