Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 150
Cập nhật lúc: 2024-09-26 22:24:43
Lượt xem: 21
Tống Sở nghe xong, lập tức nói: "Đương nhiên không thành vấn đề, cháu có thể tiếp tục viết."
Tô Chí Phong cười nói: "Em nói chuyện với Sở Sở đi, đứa nhỏ tự mình quyết định."
Tô Văn Lệ: “...”
Tô Văn Lệ đương nhiên không muốn nói chuyện chính sự với đứa nhỏ, nhưng Tống Sở rất muốn nói chuyện cùng cô nhỏ nhà mình, thế là sau khi một nhà bốn người đi vào văn phòng nhà xuất bản, Tống Sở lập tức nghiêm túc nói đến chính sự với Tô Văn Lệ.
Bộ dáng kia rất giống với bà cụ non.
Trong lòng Tô Văn Lệ hơi nghẹn, điều chỉnh tâm tình mình một chút, lúc này mới bắt đầu giao lưu với Tống Sở.
Tô Văn Lệ nói về vấn đề chi phí xuất bản, tiền công cũng xem như phù hợp, năm mươi sáu tệ, sau đó còn nói về hoa hồng. Nhưng bởi vì sách này của Tống Sở định giá không cao, cho nên tiền chia có thể sẽ không nhiều lắm.
Nhưng Tống Sở nghe xong, con mắt đều sáng lên.
Thật nhiều tiền.
Về phần chuyện chia tiền hoa hồng, Tống Sở cảm thấy không quan trọng, chỉ cần có thể xuất bản, không có một xu cũng không sao.
Vì thế chuyện giá cả chẳng mấy chốc đã bàn bạc xong.
Lại nói tới chuyện sáng tác một loạt sách, chuyện này tổng biên tập muốn tự mình nói với tác giả về ý tưởng, thật ra cũng nghĩ tiện thể nhìn xem tác giả nhỏ rốt cuộc lớn bao nhiêu.
Tô Chí Phong và Mã Lan cũng không cần đi vào, Sở Sở và Tô Văn Lệ vào văn phòng là được rồi.
Nghĩ đến cháu gái nhà mình muốn đi gặp tổng biên tập, Tô Văn Lệ còn rất lo lắng, sợ chuyện đứa nhỏ để lại ấn tượng.
Kết quả Tống Sở vô cùng bình tĩnh, còn rất lễ phép chào hỏi tổng biên tập.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-150.html.]
TBC
"Chú tổng biên tập, rất cảm ơn chú đã cho sách của chúng cháu xuất bản, cháu thay mặt các bạn học nhỏ của cháu cảm ơn chú."
Tổng biên tập thấy Tống Sở tuổi tác còn nhỏ, còn có chút không thể bình tĩnh, nhưng nhìn bộ dạng chững chạc của đứa nhỏ, lại không nhịn được cười: "Đã biết tác giả tuổi còn nhỏ từ lâu, vừa nhìn, thật đúng là nhỏ, cháu nghĩ như thế nào về việc viết sách?"
Tống Sở ra vẻ uyên thâm nói: "Cái này gọi là có chí bất chấp tuổi tác, mặc dù chúng cháu nhỏ tuổi, nhưng chúng cháu cũng có ước mơ lớn lao."
Tô Văn Lệ: “..."
Tổng biên tập hỏi: "Cháu có những ước mơ gì?"
"Để tất cả trẻ em Trung Hoa đều có thể trở thành nhân tài có ích cho đất nước! Cùng nhau xây dựng tổ quốc tươi đẹp."
Hiệu trưởng Tô thường xuyên nói chuyện nhân tài có ích đối với đất nước, trong lòng Tống Sở nhớ kỹ.
Nói thật, tổng biên tập thật sự bị kinh sợ, cảm thấy tư tưởng nhận thức của đứa nhỏ này quá cao, cái tư tưởng chung này, mới là cái trẻ em Trung Quốc nên có.
Ông ấy lại hỏi: "Vậy cháu dự định thực hiện ước mơ của cháu như thế nào?"
Tống Sở chân thành nói: "Cháu chuẩn bị xuất bản một cuốn sách, lần này chính là nhằm vào phương diện giáo dục tư tưởng, giáo dục trẻ em tinh thần yêu nước, để trẻ em nâng cao nhận thức tư tưởng."
Tổng biên tập nghe xong, lập tức cảm thấy tìm được người bạn hiểu được lòng mình, ông ấy đang có ý này.
Nghĩ lại, không phải là Tô Văn Lệ dạy chứ, mắt ông ấy khẽ liếc nhìn Tô Văn Lệ, kết quả Tô Văn Lệ cũng mang vẻ mặt kinh ngạc.
Tô Văn Lệ đương nhiên bất ngờ, trước đó không lâu tổng biên tập còn từng tiết lộ ý tưởng này với cô ấy. Hôm nay đứa nhỏ lại nói lên ý tưởng này, khó trách tổng biên tập nhìn trúng cuốn sách kia, đây là nhất trí tư tưởng.
Điều này là trùng hợp, nhất định là trùng hợp.
Tổng biên tập hỏi: "Cháu bé, sao cháu có nhiều ý tưởng như vậy?"
Tống Sở kiêu ngạo nói: "Ông nội của cháu là hiệu trưởng, cha cháu là thầy giáo, bọn họ đều dạy trẻ nhỏ. Ông nội của cháu nói, đất nước cần nhân tài, phải giáo dục nhân tài nhiều hơn. Anh chị em nhà chúng cháu rất tiến bộ, nhà chúng cháu còn có một anh trai thiên tài, lần này sách của chúng cháu là cùng nhau viết."