Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 170
Cập nhật lúc: 2024-09-26 22:32:32
Lượt xem: 10
Khoảng mười giây sau, chiếc xe phát ra âm thanh ầm ầm.
Nghe thấy âm thanh quen thuộc này, ánh mắt của những người xung quanh đều sáng lên.
Có âm thanh, điều này có nghĩa là...
Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã di chuyển, những bánh xe bắt đầu lăn tròn, chiếc xe đang chạy đi dưới tay lái của Giang Bác.
Giang Bác cau mày khi kiểm tra tốc độ của ô tô, ước chừng chỉ được 28km/ giờ, tuy nhanh hơn so với xe đạp một chút nhưng vẫn còn quá chậm!
Không giống như Giang Bác, tất cả những người khác đều đang rất phấn khích.
TBC
Người vui nhất có lẽ là Xưởng trưởng Cổ.
Ông ta chớp mắt nhìn chiếc xe của Giang Bác: "Nó có thể di chuyển được sao? Xưởng của chúng tôi vẫn có thể sản xuất ô tô chứ?"
Thư ký Lý há hốc miệng gật đầu.
Nó thực sự là một chiếc xe hơi mặc dù hơi chậm một chút, nhưng đó không phải là do không đủ vật liệu sao? Nếu như có sự hỗ trợ đắc lực của huyện thì tốc độ của chiếc xe này nhất định có thể tăng lên.
—--
Giang Bác chưa lái ô tô bao giờ, nhưng anh biết rằng chiếc xe của mình thực sự rất tệ.
Đầu tiên, lúc vẽ bản thiết kế anh đã cố ý thiết kế mở, vì diện tích vốn nhỏ, nếu vẫn cố chấp thiết kế kín thì sẽ rất chật, anh dự định sẽ sử dụng chiếc xe này trong hai năm, đến lúc anh lớn lên thì nó vẫn có thể miễn cưỡng sử dụng được thêm một thời gian nữa. Nhưng ngày lái thử đầu tiên hôm nay, tuyết rơi dày đặc khiến cho trải nghiệm của anh không mấy tốt như mong đợi.
Tiếp theo, ngoại hình của chiếc xe này cũng quá mức xấu rồi, thiết kế gốc của anh vốn không phải như thế này nhưng lại bị những người gia công vô tình làm thay đổi hình dáng…
Cuối cùng, tốc độ của chiếc xe này thực sự chậm hơn so với những gì anh kỳ vọng. Nghĩ đi nghĩ lại thì linh kiện đều có vấn đề gì, phần lớn đều do bản cắt. Hơn nữa nguồn năng lượng cũng thực sự không ổn, nếu là điện năng hoặc xăng dầu thì sẽ tốt hơn rất nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-170.html.]
Bất đắc dĩ, Giang Bác chỉ có thể thở dài, miễn cưỡng chấp nhận sự thật rằng chiếc xe của mình trông như thế này. Dù sao thì nó cũng chỉ được sử dụng ở trong huyện, anh sẽ tạm sử dụng nó để đi học, đợi vài năm nữa rồi tìm xe xịn hơn.
“Xong rồi, tôi đi đây.” Giang Bác không xuống xe, anh chỉ chào mọi người một tiếng rồi chuẩn bị lái xe về nhà.
Thật may mắn vì mẹ anh đã chuẩn bị cho anh rất nhiều quần áo, còn đội mũ và quàng khăn nên anh có thể chịu được cái lạnh trong chiếc xe mui trần này.
Ngay khi Giang Bác chuẩn bị lái xe đi, Thư ký Lý và những người khác đột nhiên chạy tới và ngăn anh lại.
“Đợi đã, đồng chí Tô Giang Bác, chúng tôi còn có chuyện cần nói.” Xưởng trưởng vội vàng nói.
Làm sao có thể để cho anh đi dễ dàng như vậy được, anh làm ra xe ở trong xưởng sản xuất, đây là một chuyện lớn nên cần phải bàn bạc, trao đổi xem làm thế nào để cải tiến kỹ thuật, làm thế nào để tăng sản lượng.
Giang Bác nhíu mày nói: “Đã muộn rồi, tôi phải về nhà, bên ngoài lạnh lắm.”
“Chúng ta vào văn phòng rồi nói, trong đó có lò sưởi, còn có nước ấm.” Xưởng trưởng Cổ khuyên nhủ.
Giang Bác lắc đầu. “Tôi không muốn nói chuyện, tôi cần phải nhanh chóng về nhà.” Anh khởi động xe muốn rời đi.
Xưởng trưởng Cổ chạy tới và ngăn xe lại. “Đồng chí Tô Giang Bác, chúng ta nói chuyện một chút thôi, không làm mất thời gian của cậu đâu.”
Giang Bác có chút tức giận, nhìn thẳng vào Thư ký Lý. “Các người như vậy là muốn đổi ý đúng không?”
Ngay lập tức, anh đã nghĩ ra hàng trăm phương thủ đoạn của những người đổi ý.
Thư ký Lý nuốt nước bọt, đột nhiên cảm thấy căng thẳng, vội vàng nói: “Không, không phải, chúng tôi không phải muốn đổi ý, đồng chí Giang Bác cậu cứ về trước đi.”
Xưởng trưởng Cổ hét lớn. “Thư ký Lý, đây là chuyện lớn.”
“Dù có lớn đến đâu cũng không thể để cậu nhóc nán ở đây trong ngày tuyết dày như vậy. Đứa trẻ còn nhỏ, người lớn ở nhà vẫn đang đợi.”
Xưởng trưởng Cổ gần như đã phát điên, tạo ra được một chiếc xe hơi chính là một vấn đề lớn đấy!