Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 189
Cập nhật lúc: 2024-09-28 08:23:49
Lượt xem: 12
Xem xong một lượt, Tống Sở cảm thấy hết sức ưng ý, so với kí túc xá họ đang ở thì tốt hơn nhiều.
Chủ nhà bên cạnh nghe thấy tiếng động truyền đến, liền bắc thang hướng sang sân bên này để nhìn, trông thấy Thư ký Lý mới thở phào nhẹ nhõm: "Thư ký Lý, các anh là đến xem nhà à?"
Người vừa lên tiếng là một ông lão.
Thư ký Lý ừ qua loa một tiếng. "Người nhà hai đứa trẻ này muốn mua nhà, tôi dẫn bọn chúng đi xem trước."
"Được, các anh cứ xem tự nhiên đi, xem xong rồi thì báo với tôi."
Thư ký Lý gật đầu.
Ông lão kia nói xong thì tự hạ thang xuống.
Tống Sở nói: "Đây là nhà của ông lão ấy sao ạ?"
Thư ký Lý nói: "Đúng vậy, các cháu đừng tiếp xúc nhiều với họ."
Tống Sở hỏi: "Sao vậy chú?"
“Cũng không có gì đâu, nói chung đừng dính líu gì nhiều đến họ là được." Thư ký Lý cũng không muốn nói mấy chuyện quá phức tạp với bọn nhỏ, cũng không thể nói rằng trước kia đám người đó từng là tư bản chuyên bóc lột công nhân được, nếu để người ta thấy người nhà họ Tô hay lui tới với họ thì thanh danh nhà họ Tô sẽ bị ảnh hưởng.
Tống Sở cũng không hỏi nữa, chỉ cảm thấy có chút kỳ lạ, lát nữa về sẽ hỏi cha mẹ xem chuyện là thế nào.
Hai người đứng trong phòng nhìn qua nhìn lại, sau khi xem xong, Giang Bác quay sang hỏi ý kiến của Tống Sở.
"Em thấy được lắm."
TBC
"Cứ quyết định như vậy đi, đến cuối tuần chúng ta đưa cha mẹ đến đây xem."
Tống Sở vui vẻ gật đầu.
Thư ký Lý cũng thở phào nhẹ nhõm, thích là tốt rồi, ông ta cũng không cần phải dãi nắng dầm mưa đi tìm phòng cho họ nữa.
Ông ta ngay lập tức lấy hết đống chìa khóa treo lên cổ tay Giang Bác: "Vậy thì lúc đó cả nhà cháu cứ đến xem nhé, xem xong rồi thì thương lượng với chủ nhà. Cháu nhớ khôn khéo, lanh lợi một chút bởi vì nhà kia là tư bản, người ta khôn lắm không để chính mình thiệt thòi đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-189.html.]
Tống Sở nói: "Không sao đâu ạ, anh Giang Bác của cháu cũng thông minh không thua gì ai mà."
Thư ký Lý mỉm cười, "thông minh" này đâu có giống với "thông minh" kia chứ.
Giữa trưa khi Mã Lan với Tô Chí Phong đi làm về thì Tống Sở liền kể cho họ nghe về ngôi nhà mới xem lúc nãy.
"Mẹ, ngôi nhà đó rất tuyệt. Có sân này, phòng cũng lớn mà còn có phòng ăn riêng nữa. À đúng rồi, trong sân còn có cả một cái giếng nước."
Mã Lan nghe mấy lời miêu tả của Tống Sở thì phấn khích đến đỏ cả mặt, bày trí, sắp xếp tinh tế như vậy chắc có lẽ căn nhà này phải khang trang lắm.
Đặc biệt là có cả giếng nước thì sau này những lúc cần nước sẽ có ngay mà dùng, thật tiện lợi. Không giống như bây giờ, phòng nước thường xuyên bị cắt nước nên ngày nào cũng phải trữ sẵn nước trong xô.
Giang Bác đưa chìa khóa cho Mã Lan: "Cha mẹ có thể đi xem nhà trước, rồi mới thương lượng với chủ nhà sau."
Tất nhiên Mã Lan muốn thương lượng sớm một chút vì còn vài ngày nữa thôi là đến Tết rồi, mới đầu năm đã có một căn nhà mới, năm nay xem như khởi đầu quá tốt.
"Ngày mai tháng chạp được nghỉ nửa ngày, mẹ sẽ đi bàn bạc với chủ nhà."
Tô Chí Phong nói: "Vậy cha cũng sẽ đổi tiết với giáo viên khác để đi cùng mẹ các con."
Vẻ mặt Tống Sở đầy phấn khích: "Nói như vậy là ngày mai cả nhà chúng ta có thể chuyển nhà sao?"
"Không nhanh như vậy đâu, sớm nhất thì cũng phải ngày mốt, ngày kia gì đấy nhưng dù sao cũng sẽ dọn đi vào trước tết."
"Tốt quá rồi!" Tống Sở kích động ôm lấy Mã Lan. Sau đó, cô lại ôm lấy Tô Chí Phong, cuối cùng ôm lấy Giang Bác: "Anh Giang Bác của em là đỉnh nhất!"
Sáng hôm sau, cả nhà bốn người cùng nhau đi xem nhà.
Nhờ có xe mà việc đi lại của gia đình cũng thuận tiện hơn nên rất nhanh đã tới nơi.
Mã Lan cảm thấy nơi này cách trường học hơi xa.
Tống Sở liền an ủi: "Mẹ à không sao, chúng ta có xe mà."
Mặc dù có chìa khóa nhưng Mã Lan cảm thấy mình vẫn nên ghé qua chào chủ nhà một tiếng rồi mới vào xem, Mã Lan biết chủ nhà ở ngay sát bên cạnh nên ghé qua gõ cửa.