Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 190

Cập nhật lúc: 2024-09-28 08:24:06
Lượt xem: 14

Người ra mở cửa vẫn là ông lão hôm qua, ông ta nhận ra Tống Sở và Giang Bác, cười nói: "Các cháu tới xem nhà sao?"

Tống Sở gật đầu.

Mã Lan vừa cười vừa nói: "Ông có muốn đi xem căn nhà với chúng tôi không?"

"Mọi người cứ tự nhiên xem đi, xem xong thì chúng ta bàn bạc chi tiết hơn."

Mã Lan đương nhiên thích đi một mình hơn cho thoải mái nên vui vẻ cùng người nhà trở lại căn nhà bên cạnh.

Tô Chí Phong nghe qua miêu tả cũng biết là căn nhà rất tốt nhưng khi tận mắt nhìn thấy cũng không khỏi gật gù.

Trong lòng Mã Lan hiểu rõ, phòng ở do huyện cấp vẫn là của đơn vị, trừ khi chính bà bỏ tiền ra mua thì nó mới thực sự thuộc về bà.

Vì vậy, trước đây, khi sống trong ký túc trái tim của bà luôn lo lắng không thôi. Dù biết ở thời đại này có được phòng ở đã tương đương với căn hộ của mình ở hiện đại, nhưng vẫn luôn thấy thiếu cái gì đấy.

Hôm nay, sau khi nhìn thấy ngôi nhà này, bà đột nhiên có cảm giác bị nó dính lấy đến không thể dứt ra được.

Cảm giác như đây mới chính là nhà của họ vậy.

Trong tương lai, những đứa trẻ sẽ lớn lên ở đây, bà và chồng mình là Tô Chí Phong cũng sẽ già đi ở nơi này.

Tô Chí Phong nhìn ngôi nhà cũng không khỏi nụ cười trên khuôn mặt: "Trong tưởng tượng của tôi, ở trong sân này chúng ta có thể làm xích đu cho bọn trẻ, còn trồng thêm một ít nho."

Mã Lan nói: "Ông cũng có thể dùng chậu hoa trồng rau, để cho nhà chúng ta ăn."

Tống Sở nói: "Chúng ta còn có thể trồng trái cây sao ạ?"

TBC

Mã Lan cười nói: "Đương nhiên có thể, đến lúc đó con cùng Tiểu Bác cùng nhau trồng một cây non đi, sau này cây non sẽ cùng hai anh em con lớn lên."

Tống Sở tưởng tượng đến cảnh tương lai mà cha mẹ nói, thầm nghĩ nó thật tuyệt vời, trong đầu cô thậm chí còn bắt đầu nghĩ đến việc nên trồng loại cây ăn quả.

Giang Bác lặng lẽ nhìn mọi người tưởng tượng, chờ cả ba nghĩ xong liền nhắc nhở: "Nhưng nó vẫn chưa phải là nhà của chúng ta."

"..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-190.html.]

Trầm mặc một hồi lâu, Mã Lan lập tức khơi dậy ý chí chiến đấu: "Nó rất nhanh sẽ thuộc về chúng ta, chúng ta đi nói chuyện với chủ nhà thôi."

Tống Sở gật đầu lia lịa.

Mã Lan thấp giọng nói: "Một chút nữa ba cha con nhớ giữ im lặng, đừng để người bên kia biết chúng ta thích căn nhà này, dựa vào đó mới có thể thương lượng giá."

Mặc dù kiếp trước Mã Lan vẫn chưa có được ngôi nhà riêng của mình, nhưng bà đã từng thấy người khác mua bán nhà, cho nên bà biết cách nói về những khuyết điểm của ngôi nhà để hạ giá nó xuống.

"Đặc biệt là ông nội Tô! Đừng nói cho ông cụ biết."

Tô Chí Phong lập tức ngậm chặt miệng, tỏ ý mình sẽ im lặng không hé nửa răng.

"Con gái, về sau con nhớ làm theo lời của mẹ, nhà chúng ta chỉ có con là đáng tin cậy, hai cha con Tiểu Bác quá thật thà, chúng ta không thể trông cậy vào được."

Tống Sở hưng phấn gật đầu.

Gia đình bốn người lại gõ cửa nhà bên cạnh.

Ông lão đang ngồi đợi trong sân. Bên cạnh còn có một bà lão đang nằm trên ghế tựa, khuôn mặt xanh xao gầy gò, trông rất tội nghiệp.

Mã Lan mỉm cười rồi nói: "Ông à, không biết cháu nên xưng hô với ông như nào đây ạ."

Ông lão nói: "Ông họ Lâm."

"Xin chào, ông Lâm, căn nhà kia cháu xem qua rồi, không biết ông có yêu cầu gì hay không ."

Ông lão Lâm liếc nhìn bức tường trong sân, giống như muốn xuyên qua nó nhìn vào căn nhà trong sân bên kia: "Căn nhà đó rất tốt, năm đó ông định để lại cho con trai lấy vợ."

Tống Sở không khỏi thắc mắc hỏi: "Căn nhà đấy không phải để cho người giúp việc ở sao ạ?"

"Đừng nói nhảm, từ lâu nhà ông bà đã không có người giúp việc rồi." Ông lão Lâm nghiêm túc nói: "Đó là con trai tôi, con nuôi."

Mã Lan cười nói: "Ai sống ở đó không quan trọng, chỉ cần nói cho cháu biết ý của ông là được."

Ông lão Lâm thở dài: "Ông hiện tại chỉ là một người cao tuổi khó tính cáu gắt, con cái trong nhà đều cắt đứt quan hệ, chỉ còn lại ông và bà nhà."

Loading...