Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 368
Cập nhật lúc: 2024-10-03 12:17:47
Lượt xem: 14
Bà lão Lâm cười: "Tìm linh cảm gì cơ?"
"Chuyện cũ ấy ạ, cháu cần tìm linh cảm cho vài câu chuyện của những năm trước". Tống Sở nhăn mày nói, cô không được đi ra ngoài chơi một mình, không thì anh Tiểu Bác sẽ không yên tâm, sẽ đi ra ngoài cùng cô. Nhưng để viết được cuốn sách này, cô cần rất nhiều linh cảm, mỗi ngày chỉ dựa vào chút xíu thời gian lúc tan học thì hoàn toàn không đủ để cô nắm bắt được linh cảm.
Bà lão Lâm cạnh nhà cười nói: "Cháu muốn biết chuyện cũ nào?"
"Chuyện về con hẻm đá chỗ chúng ta ạ."
"Cháu muốn biết cái đó à, bà có biết này. Bà ở đây cả đời, người ở đây bà đều biết hết."
Đôi mắt Tống Sở sáng quắc, hệt như hai ngôi sao chiếu thẳng vào bà lão Lâm.
Bà lão Lâm nói: "Cháu đứng trên thang nguy hiểm quá, xuống dưới đi, bà đứng ở bờ tường cạnh sân kể cho mà nghe."
Hai nhà cách nhau mỗi một bức tường, nói chuyện cũng nghe rõ được cả tiếng.
Tống Sở ngân nga một tiếng đi xuống thang rồi lấy ghế ngồi cạnh tường, ở bên cạnh, bà lão Lâm hỏi cô muốn biết ai: "Thôi bà cứ nói về bên nhà họ Liễu trước nhé..."
Qua lời kể của bà lão Lâm, Tống Sở phát hiện sẽ ngẫu nhiên nghe được tin tức nào đấy, thật sự là không có chuyện nào có thật mà lại xuất sắc được như thế.
Qua lời kể của bà lão Lâm, Tống Sở có thêm nhận thức sâu sắc về hẻm đá nhỏ.
Cô thậm chí còn cảm nhận được một kiểu tư tưởng mới từ trong những câu chuyện đó, vận mệnh của những người này có liên quan chặt chẽ đến sự thay đổi của thời đại.
Tống Sở nghe xong một mẩu chuyện cũ, đưa Tô Tiểu Hoa quay về, sau đó đưa đồ ăn vặt của mình cho bà lão Lâm, rồi cảm ơn bà lão.
Bà lão Lâm cũng không khách sáo, đồng ý với cô là sau này mỗi ngày sẽ kể cho cô nghe một đoạn.
Buổi tối, Tống Sở liền nói chuyện cho mẹ Mã Lan: "Mẹ ơi, có được không ạ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-368.html.]
Mã Lan nhìn đôi mắt trong veo của con gái nhà mình.
Ngăn cản đứa bé lui tới với hàng xóm, bản thân bà cũng chỉ vì bất đắc dĩ thôi, bây giờ bà lại càng không nói được lời từ chối. "Đương nhiên là được.”
Có sự đồng ý của Mã Lan, Tống Sở cực kỳ vui vẻ. Sau khi tan học, cô làm bài tập về nhà trước, sau khi ôn tập xong thì đứng trong sân hét một tiếng, gọi Bà lão Lâm. Khi nghe bà lão Lâm trả lời lại, cô liền ngồi dưới bức tường trong sân nghe bà lão kể chuyện.
Thật ra Mã Lan đồng ý để mỗi ngày cô có thể đến nhà Bà lão Lâm nghe kể chuyện, dù sao cũng gần sát một bên.
Nhưng Tống Sở không muốn ảnh hưởng tới công việc của Giang Bác.
Cô vừa ra ngoài, anh Tiểu Bác cũng sẽ đi theo ra ngoài, nhưng công việc của anh Tiểu Bác bận, cô không muốn để anh Tiểu Bác phải vì cô mà vứt bỏ công việc, dù sao ngồi dưới góc tường như vậy cũng rất tiện.
Giang Bác trong mắt của Tống Sở luôn rất bận rộn vậy mà giờ đây lại ngồi ở bên cạnh cô, lẳng lặng nhìn cô.
Ánh mắt mang theo một chút không vừa lòng.
Từ sau khi Sở Sở và bà lão Lâm cách vách giao hẹn, ngay cả đến nhìn anh một cái Sở Sở cũng không có nhìn.
Vì tiết kiệm thời gian, lúc Sở Sở đi học càng cẩn thận nghiêm túc hơn so với trước kia, tan học liền ôn tập bài học. Những kiến thức này cô đều biết, cho nên không cần hỏi anh.
Trong lòng Giang Bác càng không vừa lòng, có điều hiện giờ anh cũng học được cách coi trọng thể diện, trên mặt không biểu hiện ra. Cha đã nói, phụ nữ không thích chơi với người đàn ông có tính tình nóng nảy.
Buổi tối lúc ngủ, anh quay lưng về phía Tống Sở, giả bộ đang ngủ.
TBC
Tống Sở thì vui vẻ nhoài người về cạnh anh, kể chuyện của mình cho anh. Cái trạng thái nhập tâm này, làm Giang Bác mệt mỏi vô cùng.
Luận văn nào anh cũng biết viết, chỉ là không biết kể chuyện. Không phải chỉ là câu chuyện thôi sao, hừm, chờ anh làm ra xe điện, anh sẽ chở theo Sở Sở đi ra ngoài hóng gió đi tìm cảm hứng. Cảm hứng ở nhà làm sao so được với bên ngoài.
“Sở Sở, cô Út nói, tìm cảm hứng phải đi ra ngoài.”