Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 420

Cập nhật lúc: 2024-10-04 21:53:13
Lượt xem: 14

Trải qua vô số không đúng tính toán, Giang Bác đã học được cách tự an ủi bản thân.

May mắn thay, công nghệ bóng bán dẫn và con chip đã phát triển từ trước đó, lần này làm máy tính có thể tiết kiệm được không ít công sức.

Lần này, vì làm gấp rút, Giang Bác đã mang theo cả công việc đến trường vào ngày hôm sau. Dù sao trước đó anh cũng thường xuyên như vậy, giờ học rất ít khi lắng nghe.

Lãnh đạo lớn biết đồng chí nhỏ còn làm việc trong cả giờ học, nên đã đánh tiếng cho cấp dưới sắp xếp một chút.

Vì vậy, lớp Tống Sở đã đổi giáo viên.

Giáo viên mới rất nghiêm khắc, luôn nghiêm mặt nhìn xung quanh trong giờ học. Hơn nữa, giáo viên còn đến đứng ở chỗ Sở Sở và Giang Bác nhìn chằm chằm những học sinh xung quanh, nên không lâu đã làm cô và Giang Bác thành người bị cách ly.

Khi đi vệ sinh, uỷ viên văn nghệ còn lén hỏi cô rằng liệu có phải cô cùng anh Tiểu Bác đã làm chuyện gì sai bị giáo viên bắt gặp không, cuối cùng còn dặn cô bình thường cẩn thận một chút.

Tống Sở cảm thấy rất oan uổng, vì rõ ràng cô là một học sinh rất ngoan.

Khi tan học, Tống Sở lần đầu tiên nói xấu sau lưng giáo viên: "Giáo viên mới của chúng ta quá nghiêm khắc, anh Tiểu Bác, anh thấy thế nào?"

Giang Bác đạp xe về nhà, khi chở Sở Sở đi cùng, anh đều rất nghiêm túc.

Nghe Tống Sở nói vậy liền hỏi: "Lớp chúng ta đổi giáo viên rồi sao?"

Tống Sở: "....."

Trời ạ, anh Tiểu Bác cũng bận rộn quá rồi.

Tống Sở cảm thấy đau lòng cho anh, bận đến nỗi giáo viên đã thay đổi cũng không biết.

Hơn nữa, đơn vị làm việc của anh Tiểu Bác cũng quá keo kiệt, thậm chí anh ấy còn không có trợ lý.

Trước kia khó khăn như vậy, ngay cả phòng thí nghiệm cũng có trợ lý.

Về đến nhà, Tống Sở chậm rãi đi rửa táo, sau đó cẩn thận cắt thành từng miếng, lấy một cây tăm đưa cho Giang Bác: "Anh Tiểu Bác, anh vất vả rồi, anh có nóng không để em bật quạt cho?"

Nếu đơn vị không cho trợ lý, vậy cô sẽ làm trợ lý hỗ trợ cho anh Tiểu Bác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-420.html.]

Giang Bác: "....." Nhìn thấy quả táo bị cắt thành một miếng mỏng, anh nghiêm túc nói: "Đừng cắt nữa."

Tống Sở sững sờ một chút, lập tức gật đầu: "Em biết rồi, lần sau em cầm cả quả cho anh gặm."

Giang Bác: "....."

Tống Sở lại nói: "Anh Tiểu Bác, anh còn cần gì không? Em đi mua chút đồ ăn vặt cho anh nhé, cũng không thể để anh làm việc với cái bụng đói được."

Nhìn Tống Sở xoay quanh mình, tuy trong lòng anh thầm đắc ý, nhưng ngoài mặt vẫn rất nghiêm túc: "Cảm ơn em."

"Không có gì, anh Tiểu Bác, anh yên tâm làm việc đi, còn những việc khác cứ giao cho em."

"Anh sẽ làm thật tốt." Giang Bác hứa hẹn.

Vì được Tống Sở ngoài ý muốn coi trọng, Giang Bác giống như được tiêm m.á.u gà, nửa đêm vẫn không nghỉ ngơi định làm việc cho đến sáng.

Mặc dù Tống Sở đã kéo anh về phòng ngủ, nhưng khi Tống Sở ngủ say, anh lại lén trở về phòng làm việc.

Lúc Tô Chí Phong đi vệ sinh phát hiện liền bế anh về phòng, lo lắng con trai lại chạy ra ngoài, Tô Chí Phong còn trực tiếp ôm chăn ngủ ngay cửa phòng.

Sáng sớm hôm sau, Tô Chí Phong và Mã Lan đến tìm Tiểu Vũ: "Đơn vị cần hoàn thành gấp như vậy à? Tiểu Bác của chúng tôi mới bao lớn chứ? Để cho thằng bé thức khuya làm việc sẽ hại cho cơ thể, sao mà cao lên được."

Tiểu Vũ: "....." Đây là đang nói đồng chí Tô Giang Bác à?

Tiểu Vũ căng da đầu đi đến viện nghiên cứu, nói với họ không cần gấp gáp quá.

Sở trưởng Thái nghe xong kích động nói: "Không ngờ tới đồng chí nhỏ lại vì ngành máy tính nước ta mà cố gắng như vậy. Một đứa trẻ còn làm được như thế, sao chúng ta có thể sợ khó chứ? Trước đây, tôi nghĩ sai rồi. Tôi thực sự không bằng một đứa trẻ, viện nghiên cứu chúng ta tuyệt đối không thể kéo chân sau."

Tiểu Vũ: "....." Đây là sao a?

Cũng may Tô Chí Phong đã khuyên được Giang Bác.

TBC

Cách làm cũng đơn giản, sau khi ăn sáng xong, Tô Chí Phong kéo con trai ra ngoài nói chuyện: "Con làm như vậy hại sức khoẻ thì làm sao?"

Giang Bác nói: "Có thuốc mà." Anh có thể nghiên cứu ra thuốc chữa bệnh.

Loading...