Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 419

Cập nhật lúc: 2024-10-04 21:52:59
Lượt xem: 13

Tống Sở thì chạy đến bên cạnh Giang Bác, rồi ngồi xuống cọ vào người anh: "Anh Tiểu Bác, anh là tốt nhất.”

Tô Chí Phong: "....." Vừa rồi không phải nói cha là tốt nhất sao.

Mã Lan cũng không nhịn được, đưa tay vuốt tóc con trai mình

Tuy Giang Bác có chút không quen, nhưng vẫn nhìn về phía Tô Chí Phong, ánh mắt mang theo đắc ý.

Tô Chí Phong ê răng chua xót.

Thằng oắt con này, càng ngày càng thiếu đánh mà.

Không biết là học từ ai!

Đối với người nhà họ Tô mà nói, công việc của Giang Bác đương nhiên là quan trọng nhất, tất cả đều phải ưu tiên cho anh.

Cho nên Mã Lan và Tô Chí Phong rất phối hợp với nhau, ở nhà nói chuyện đều tự động hạ thấp giọng.

Tống Sở cũng rất tự giác, mỗi ngày đều mang theo anh em nhà họ Lôi ở ngoài sân làm bài tập, sau khi làm xong liền để cho bọn họ về nhà trước, nói anh Tiểu Bác đang bận việc quan trọng, không thể quấy rầy.

Lôi Hổ nhất thời vẻ mặt thần bí nói: "Lại là việc cơ mật sao? ”

TBC

Tống Sở gật đầu.

Lôi Hổ lập tức nói: "Anh hiểu rồi, em yên tâm, anh sẽ làm tốt công tác canh gác, đảm bảo một con ruồi cũng không thể bay vào, tuyệt đối không để cho kẻ địch có cơ hội lén chuồn vào. ”

Vì thế hai anh em không trở về nhà, mà cầm sách giáo khoa, mang theo băng ghế nhỏ, ngồi ở cửa lớn nhà họ Tô canh giữ.

Tống Sở: "....."

Lúc Thủ trưởng Lôi ở nhà bên cạnh chắp tay sau lưng vào sân lớn, liền phát hiện con trai nhà mình đang làm người giữ cửa cho nhà bên cạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-419.html.]

Ông tức giận đi vào trong nhà, hỏi Bà Lôi: "Hai thằng oắt con kia lại làm chuyện gì nữa rồi, sao không trở về nhà, mà ngồi giữ cửa cho người ta?”

Bà Lôi ngược lại cảm thấy hai đứa nhỏ ở nhà cách vách rất tốt, nếu là trước kia, đã sớm không biết hai thằng con trai nhà mình chạy đi đâu. Có khi còn đang ở nhà đấu mắt với ông Lôi, sau đó cãi nhau. "So với trở về nhà cãi nhau với ông vẫn tốt hơn."

Thủ trưởng Lôi nói. "Cãi nhau cái gì, đó là tôi đang dạy dỗ con trai mình, hai thằng oắt kia không những không nghe còn cãi nhau. Nếu là cấp dưới của tôi, tôi đã đá cho một phát rồi. ”

Bà Lôi cảm thấy ông ấy đúng là vô lý: "Ông Lôi, ông tự mình suy nghĩ lại đi, lần nào hai đứa nhỏ phạm phải chuyện gì, ông cũng đều mặc kệ, không hỏi lý do đã bắt đầu giáo huấn một trận đúng không? Cũng bởi vì thái độ đấy của ông, nên mới làm cho toàn bộ nhà ở sân lớn đều cảm thấy con trai chúng ta không tốt.”

Bọn trẻ còn nhỏ không hiểu đúng sai, thấy mỗi lần có chuyện ông Lôi đều không hỏi nguyên nhân mà đã dạy dỗ con trai, nên những đứa nhỏ gây lỗi kia đều đem lỗi đẩy cho con trai nhà bà ấy, làm cho cả sân lớn đều cảm thấy cứ xảy ra chuyện gì con trai của bà ấy cũng là người sai, tất cả điều đấy đều là do ông Lôi gây ra.

"Đó là bởi vì chúng nó phạm lỗi! Tôi làm cha có thể mặc kệ sao? Suy nghĩ cái gì chứ!”

Bà Lôi tức giận vô cùng, dứt khoát cũng mang ghế đi cách vách, vừa vặn cùng đồng chí Mã Lan học làm dưa chua.

Thủ trưởng Lôi: "....."

Trong phòng, Giang Bác đang nghiêm túc làm việc.

Máy tính ở đây quá lạc hậu, khả năng tính toán chỉ đạt mức 10.000 lần mỗi giây. Loại năng lực tính toán này, hoàn toàn không đủ cả tiêu chuẩn để xử lý văn bản, huống chi là tính năng video.

Muốn cải tiến thêm những chức năng kia vào, năng lực tính toán ít nhất phải đạt mấy chục triệu lần trên mỗi giây.

Trước kia Giang Bác chưa từng nghiên cứu máy tính, nhưng phương diện này lại dự trữ không ít kiến thức.

Anh còn từng vì làm một món đồ chơi cho Tống Sở, đã đem máy tính trong phòng thí nghiệm tháo ra, lấy bảng mạch tích hợp bên trong xem xét, cho nên đối với cấu tạo bên trong máy tính hiểu rõ như nắm trong lòng bàn tay.

Giang Bác lại nhớ tới chiếc máy tính bị mình tháo rời ra kia, năng lực tính toán hình như đã đạt tới mấy chục tỷ lần mỗi giây...

Nhưng mà, mặc dù ở đây rất lạc hậu nhưng Sở Sở lại thích, hơn nữa nơi này còn có cha mẹ, rất nhiều bạn bè và người thân.

Công việc của anh cũng thoải mái hơn trước, mà việc lạc hậu cũng chỉ là tạm thời, sau này sẽ tốt lên.

Loading...