Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 447
Cập nhật lúc: 2024-10-04 22:02:20
Lượt xem: 3
Nhìn thấy bạn học kia chạy xuống mặt băng, Tống Sở cảm thấy cổ họng như muốn nhảy ra ngoài. Cất giọng gào to: "Đừng chạy lên mặt băng, mau lên đây, nguy hiểm lắm!”
Mấu chốt là bạn học kia không chỉ chạy lên mặt băng, còn đặc biệt đắc ý ở trên mặt băng nhảy nhảy mấy cái, sau đó nói với Tống Sở: "Xem đi, tôi nói sẽ không nứt mà.”
Gần đấy ủy viên học tập cũng gọi với lên bờ: "Tống Sở, mau xuống chơi đi, các cậu trước kia chưa từng chơi, chơi rất vui đó.”
“Lên đây đi, đừng đùa nữa, anh Tiểu Bác nói băng sắp vỡ rồi.”
“Đừng dọa người nữa.”
“Đúng vậy, làm sao có thể nứt, chúng tớ trước kia đều chơi như vậy.” Bạn học vừa mới xuống nói, cậu ta vừa nói vừa tiếp tục nhảy vài cái.
Cậu ta không nhảy còn tốt, vừa nhảy vài cái, bằng mắt thường Tống Sở liền có thể thấy được trên mặt băng rất nhanh đã xuất hiện một vết nứt.
TBC
Các bạn học bên cạnh sau khi nhìn thấy, đều sững sờ, như thể không phản ứng kịp.
Vài giây sau đó là một tiếng thét chói tai, ủy viên học tập đều bị dọa đến sợ hãi.
Tống Sở sợ tới mức da đầu tê dại, vốn muốn kêu cứu nhưng âm thanh bị đè ở trong cổ họng không phát ra được, một tay gắt gao ôm chặt lấy Giang Bác.
Người phía dưới càng sợ hãi hơn.
Vốn chỉ là một cái khe nứt nhỏ, kết quả lúc mọi người hoảng hốt chạy loạn, khối băng phía dưới ngược lại nứt càng nhanh.
“Cứu, cứu mạng!!!" Tống Sở không nhịn được kêu lên.
Tiểu Vũ và Chu Đại Sơn - hai người đi theo bảo vệ Giang Bác nghe được động tĩnh cũng chạy tới, thấy tình huống như vậy, đôi mắt trợn trừng, đi theo phía sau còn có một số giáo viên.
Mọi người nhanh chóng tiến hành cứu giúp, nhưng người quá nhiều, lại hoảng loạn, người trên bờ cũng không thể đi lên mặt băng, hoàn toàn không có cách nào cứu.
“Nằm sấp xuống, nằm sấp xuống hết, đừng chạy.”
Hiệu trưởng hét lớn, nhưng mà người trên mặt băng đều bị doạ c.h.ế.t khiếp, ai mà còn nghe được người khác nói cái gì.
Tiểu Vũ và Chu Đại Sơn cũng nhanh chóng đi giúp đỡ cứu người, nhưng trên mặt băng náo loạn vô cùng, căn bản không có cách nào cứu giúp.
Giang Bác nhắm mắt lại, trán đổ đầy mồ hôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-447.html.]
Rất nhanh, người trên mặt băng không còn la hét nữa, dường như tất cả đều bình tĩnh trở lại.
Chủ nhiệm chạy nhanh tới vội vàng chỉ huy mọi người nằm sấp xuống và bò về phía bờ.
Cũng không biết có phải nghe lọt tai hay không, những người này đều làm theo hướng dẫn, không còn nhốn nháo nữa. Trên bờ mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lôi kéo các học sinh bị dọa sợ đến mềm chân lên bờ.
Giang Bác trán toát mồ hôi, nhìn mặt băng: "Không còn kịp nữa rồi.”
Trên mặt băng thoáng cái nứt ra, mặt băng mà những học sinh đang giẫm lên lập tức vỡ nát, người cũng theo đó rơi xuống.
Vì bọn họ đứng gần nhau nên người rơi xuống kéo mắt cá chân người phía trước, từng người một, dẫn đến mấy người phía sau đều rơi xuống.
Cùng với một tiếng thét chói tai, một số giáo viên đã chuẩn bị từ trước nhảy xuống nước.
Người rốt cuộc cũng được cứu lên, nhưng trời lạnh như vậy, lại rơi vào trong nước, bọn họ đã sớm bị đông lạnh đến hỏng rồi.
Tất cả mọi người đều được đưa đến bệnh viện.
Các giáo viên tham gia cứu người cũng bị đông lạnh đến không còn cảm giác, cùng nhau được đưa đến đó.
Tô Chí Phong nghe được thông báo cũng tới, thấy bọn nhỏ không có việc gì liền yên tâm, bảo Tiểu Vũ cùng Chu Đại Sơn mang bọn nhỏ về trước, chính mình phải đến bệnh viện để hỗ trợ.
Tống Sở đỏ mắt nói: "Cha, sẽ không sao chứ.”
“Không có việc gì, nơi này là thủ đô, bệnh viện rất lớn! Con và Tiểu Bác mau trở về đi.”
Tống Sở gật gật đầu.
Giang Bác cũng có chút mệt mỏi, dẫn Tống Sở cùng nhau về nhà.
Trước khi lên xe, bỗng một cơn gió lạnh thổi qua, Tống Sở không khỏi rùng mình, lúc này mới phát hiện sau lưng cô đều ướt đẫm mồ hôi.
“Anh Tiểu Bác , vừa rồi thật đáng sợ nha.”
Giang Bác có chút mệt mỏi, gật đầu.
Hai người vừa về đến nhà đã bị Mã Lan ôm lấy với vẻ mặt lo lắng ôm lấy, Mã Lan cũng từ cơ quan nghe được tin, dù sao người rơi xuống nước cũng có không ít con cái của công đoàn xưởng thép và công nhân ở đấy.