Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 484
Cập nhật lúc: 2024-10-05 08:37:43
Lượt xem: 8
Nghe những lời của Tiểu Vũ, Mã Lan và những người khác nhìn Giang Bác một cách tự hào.
Không có gì thỏa mãn hơn là tự mình làm ra một thứ gì đó mang lại lợi ích cho đông đảo quần chúng nhân dân.
Giang Bác đã làm quá nhiều việc, vì vậy anh thực sự không có nhiều cảm giác thành tựu về điều này, nhưng anh có thể cảm nhận được rằng cha mẹ và Sở Sở rất hạnh phúc, nên bản thân anh cũng vui theo, vì vậy khẽ mỉm cười.
...
Xét thấy trong nhà đã lâu không có ai thu dọn, đoán chừng tạm thời không thể ở cho nên Tiểu Vũ trực tiếp lái xe đến nhà Hiệu trưởng Tô.
Cả nhà họ Tô đã đợi ở đây từ lâu, rốt cuộc cũng thấy người trở về, cũng may hôm nay là cuối tuần và vẫn trong kỳ nghỉ hè.
Xe vừa dừng lại, Tô Bảo Cương cùng đám em trai em gái đã chạy nhanh đến mở cửa.
Nhìn thấy Giang Bác và Tống Sở trong xe, cả đám đều vui mừng hét lên: "Sở Sở, Tiểu Bác, các em cuối cùng đã trở lại!"
Tô Bảo Phương là người xúc động nhất, cô ấy ôm Sở Sở đến nghẹn ngào: "Chị nhớ em lắm, khi em không ở nhà, anh Cả luôn bắt nạt chị."
Tô Bảo Cương: "....."
Tống Sở cũng rất kích động, dù sao cũng đã hơn một năm không gặp, tuy rằng mỗi người đều có chút thay đổi, nhưng quan hệ vẫn tốt như trước.
Bọn trẻ chưa kịp hồi tưởng về ngày xưa, Tống Sở và Giang Bác đã bị bà cụ Tô ôm lấy, lớn tiếng nói: “Cháu ngoan của bà.”
Giang Bác: "....."
Vòng qua vòng lại hồi lâu, cả nhà mới bình tĩnh lại.
Người lớn cùng nhau nói chuyện trong năm qua, còn trẻ con cũng cùng nhau trò chuyện rôm rả.
Tống Sở vốn muốn đi tìm Tô Tiểu Hoa, nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy nên đành phải chia quà tặng cho đám người Tô Bảo Cương trước.
Lần này trở về, Tống Sở tặng đồ dùng học tập và sách vở cho các anh chị em, với hy vọng sau này mọi người đều có thể trúng tuyển vào trường đại học mà mình yêu thích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-484.html.]
Vừa nghe nói đến kỳ thi tuyển sinh đại học, sắc mặt một số người liền tái nhợt.
Tô Bảo Cương và Tô Bảo Lượng đều đã lên cấp 3, nên họ biết rõ vào đại học sẽ không dễ dàng như vậy. Ý tưởng trở thành nhà khoa học lúc đầu cũng đã trở thành hư không, hiện tại chỉ cần có thể vào một trường đại học và trở thành một sinh viên đại học là tốt rồi.
Nhưng kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay đã được đổi mới nên còn khó hơn trước.
Tô Bảo Cương nói: "Anh đã lên kế hoạch hết rồi, hiện tại vào đại học rất khó, cho nên nếu anh không vượt qua kỳ thi, anh sẽ đi tìm việc làm."
TBC
Tống Sở không đồng ý và nói: "Anh à, việc tuyển dụng công nhân bây giờ rất nghiêm ngặt, còn dựa vào trình độ học vấn nữa. Mẹ em cũng đã thi đại học rồi, nếu anh không chăm chỉ học tập, anh thậm chí sẽ không tìm được việc làm."
Tô Bảo Lượng nói: “Anh cũng nghe giáo viên nói, một số công xưởng mới mở hiện nay có thêm yêu cầu công nhân phải có trí thức, đúng là tìm việc sẽ không dễ dàng."
"....."
Tô Bảo Cương che mặt, cậu ấy chắc là sinh nhầm thời đại rồi.
Đến bữa ăn, cả đại gia đình cùng nhau ngồi trên một chiếc bàn tròn lớn.
Hiệu trưởng Tô và bà nội Tô đều có vẻ mặt rất vui mừng, đây thậm chí còn là cuộc hội ngộ đông đủ hơn cả trong dịp Tết Nguyên đán.
Hai ông bà cụ không khỏi khen ngợi Tô Chí Phong và Mã Lan.
"Chí Phong đã được nhận vào trường đại học, ngày càng tiến bộ hơn, điều đó rất tốt."
Tô Chí Phong cười ngượng ngùng, cả Tô Chí Cường và Tô Chí Quốc đều vỗ vai ông, bày tỏ sự tán thành trước thành công của ông.
Bà nội Tô lại khen ngợi Mã Lan: "Mã Lan nhà chúng ta cũng rất giỏi, con bé đã tham gia kỳ tuyển sinh đại học, cho dù có đỗ hay không thì thái độ này của con cũng vô cùng tốt." Bà cụ mỉm cười nhìn hai cô con dâu còn lại nói tiếp: "Cả hai đứa cũng mau tiến lên đi, học tập em dâu đi chứ."
Từ Mỹ Lệ: "... Mẹ, hiện tại chúng con còn thi cái gì nữa chứ?"
Bà nội Tô nói: "Làm bài thi thăng chức, hay đi thi lấy bằng cấp cái gì cũng được."
"....."