Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 485
Cập nhật lúc: 2024-10-05 08:37:58
Lượt xem: 4
"Không phải con luôn cho rằng mình có học vấn cao sao, suy nghĩ gì nữa, con sợ sao?"
Từ Mỹ Lệ mỉm cười: "Không phải, con đang chuẩn bị cho kỳ thi kế toán, con đã chuẩn bị lâu rồi. Dù sao, ở tuổi của con cũng đã quá muộn để vào đại học."
Bà cụ Tô vui vẻ nói: "Mẹ biết con dâu lớn nhà ta chính là một đứa con giỏi mà, những người phụ nữ nhà họ Tô chúng ta luôn là những người thức thời, có tiến bộ."
Từ Mỹ Lệ được mẹ chồng khen ngợi lập tức vui mừng: "Đúng vậy, dù sao con cũng là chị dâu, con muốn dẫn đầu, không như Phùng San..."
Phùng San mỉm cười. "Tôi cũng đang chuẩn bị thi kế toán, để xem ai giành được nhanh hơn."
Từ Mỹ Lệ...
Mã Lan nhướng mày, đã một năm không gặp mà tính tình hai người vẫn như vậy.
Náo nhiệt cả ngày, đến tận tối mới yên tĩnh lại.
Nhà riêng của gia đình Mã Lan vẫn chưa được dọn dẹp, nên chắc chắn không thể trở về ngủ.
Trước mắt, ở lại nhà ông bà cụ Tô một đêm, ngày mai mới trở về dọn dẹp.
Tô Bảo Cương vốn cũng muốn ở lại nhà ông bà, nhưng bây giờ bọn họ đều đã lớn, đã mười mấy tuổi đầu rồi, thật sự không thể cùng nhau nằm trên giường nữa.
Không khỏi bắt đầu nhớ lại khi mình còn nhỏ.
Sau khi đám Tô Bảo Cương rời đi, bà cụ Tô cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó trông coi Tống Sở và Giang Bác tắm rửa, mặc quần áo gọn gàng.
Vừa dọn dẹp xong, Tô Tiểu Hoa cũng trở về từ bên ngoài, quen thuộc đi vào phòng bếp ăn cơm, ăn xong liền ra sân hóng mát. Nhưng hình như nó cũng phát hiện ra trong nhà có điều khác lạ, quay về phía Tống Sở quan sát vài lần, sau đó liền chạy tới quấn quanh chân cô.
Tống Sở kích động ôm nó lên.
Tiểu Hoa được chăm sóc rất tốt, cả người đều sạch sẽ, hơn nữa, hình như cái đầu còn to lên một chút rồi.
"Tiểu Hoa, còn nhớ chị không?"
Tô Tiểu Hoa “meo” một tiếng, giống nhau đang trả lời lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-485.html.]
Mấy người Mã Lan cũng vây lại. Dù sao lúc trước Tô Tiểu Hoa cũng là thành viên của gia đình bọn họ, sau này Tô Tiểu Hoa ở lại đây, gia đình bọn họ ít nhiều cũng có chút nhớ thương.
Bà cụ Tô nói: "Nó vẫn quen với mấy đứa hơn, sau khi được đưa về đây, lúc nào cũng chưng ra cái dáng vẻ ỉu xìu, mỗi ngày đều chạy ra bên ngoài.”
TBC
Tô Tiểu Hoa lại “meo” một tiếng.
Bà cụ Tô bỗng trở về phòng lấy một cái hộp gỗ nhỏ ra, đưa cho Mã Lan: "Cái này là hàng xóm của mấy đứa đưa, mang đến cùng Tiểu Hoa."
Mã Lan mở ra, bên trong có một tờ chứng nhận đất, cùng với một tờ giấy tự nguyện chuyển nhượng căn nhà của bọn họ tặng cho Sở Sở.
"Bọn họ có nói gì nữa không hả mẹ?" Mã Lan hỏi.
"Không nói gì cả, chỉ dặn dò chúng ta chăm sóc Tiểu Hoa thật tốt, để Sở Sở về quê không thấy nhớ bọn họ. Còn mong rằng con bé có thể viết ra những cuốn sách thật hay, sau này trở thành một người phụ nữ đảm đang.”
Trong lòng Tống Sở chua xót, có chút khó chịu.
Lúc gia đình cô rời khỏi đi, bà lão Lâm có vẻ như không được khỏe lắm, đến giờ không biết đã tốt hơn chưa. Bà lão còn nói sẽ chờ cô trở về thăm, nhưng hiện tại lại chẳng tìm thấy người đâu.
"Mẹ." Cô buồn bã ôm lấy mẹ mình.
Mã Lan xoa đầu cô: "Mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, họ sẽ luôn chọn cuộc sống mà họ muốn thôi. ”
"Vậy sau này còn có thể gặp lại không ạ?"
"Có duyên ắt sẽ gặp lại."
Kỳ thực thì Mã Lan cảm thấy có lẽ cả đời này cũng sẽ không thể gặp lại, nhưng bà không nỡ làm con gái mình buồn.
Cũng may còn có Tô Tiểu Hoa bầu bạn, tâm tình của Tống Sở dần dần được cải thiện, cô và Mã Lan đề nghị lần này đi sẽ dẫn Tiểu Hoa theo cùng, lần nữa là một gia đình.
Mã Lan nói: "Nếu Tiểu Hoa đồng ý, chúng ta đương nhiên phải dẫn nó đi cùng. ”
Sáng sớm hôm sau, cả nhà Mã Lan trở về nhà để dọn dẹp.
Qua một lúc, Tô Bảo Cương và những người khác cũng đến giúp đỡ họ, đám củ cải trước kia tất cả đều đã trưởng thành nên giúp đỡ được không ít việc.