Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 514
Cập nhật lúc: 2024-10-06 21:58:23
Lượt xem: 5
Mã Lan không kiềm được rùng mình:
“. . .”
Hôm sau, Tô Chí Phong lại mang bọn nhỏ đi báo tin vui về quê.
"Đều thi đậu? Đều là đại học Bắc Kinh thật ư?”
Đầu dây bên kia, hiệu trưởng Tô vui mừng suýt ngất xỉu.
Tuy biết cháu trai cháu gái có tài, nhưng không học đại học cứ cảm thấy thiếu chút gì đó, giờ hai đứa thi đậu ông cụ mới cảm thấy viên mãn.
Ông cụ Tô cúp điện thoại, lấy điếu thuốc ra khỏi túi phát cho mọi người: “Đậu rồi, cháu trai cháu gái nhà chúng tôi thi đậu đại học!”
Tống Sở và Giang Bác đều là danh nhân của huyện Bình An, đặc biệt là người của xưởng máy móc càng không xa lạ. Vừa nghe hai người thi đậu đại học Bắc Kinh, cả đám đều vui vẻ mỗi người nhận một điếu thuốc xin phúc.
"Là cố vấn Tô và nhà văn nhỏ Sở Sở, ôi chao, hai người đó chắc chắn phải đậu rồi, đầu óc thông minh thế mà.”
“Huyện Bình An giờ bỗng có hai học sinh đại học Bắc Kinh, thật quang vinh.”
“Ông cụ Tô, giờ thì nhà các người có quá trời sinh viên, thành gia đình phần tử trí thức cấp cao rồi.”
Hiệu trưởng Tô vui vẻ, khiêm tốn nói: “Cũng tàm tạm, vẫn còn có nhiều thành viên gia đình chưa tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.”
Tuy nhóm Tống Sở không ở nhà nhưng hiệu trưởng Tô vẫn tập hợp tất cả người trong nhà lại cùng nhau chúc mừng.
Bà nội Tô mua kẹo mừng phát cho hàng xóm.
Các hàng xóm ăn kẹo trái cây, luôn miệng chúc phúc, nhưng lòng chua xót.
Cái này gọi là người tốt được đền đáp, lúc trước người con thứ ba họ Tô nuôi hai đứa trẻ, hàng xóm còn nói bọn họ thật ngốc.
Giờ thì trong khoảng thời gian này nhà cũ họ Tô càng lúc càng tốt hơn, hai đứa trẻ có tiền đồ, ngay cả nhà họ Tô đều giống như dính phúc khí, công việc càng lúc càng tốt, còn đi thủ đô. Giờ thì vợ của con thứ ba họ Tô cũng thi đậu đại học, hai đứa trẻ đậu vào trường học nổi tiếng như đại học Bắc Kinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-514.html.]
Phúc khí tốt như vậy dù hâm mộ cũng không được, về sau chỉ có thể bắt chước nhà cũ họ Tô làm nhiều chuyện tốt, người đang làm, trời đang nhìn.
Không chỉ các hàng xóm, nhiều người trong huyện Bình An cũng bất giác bị ảnh hưởng.
Lúc này tuy rằng tuyên dương khoa học, bài trừ mê tín, nhưng vẫn có nhiều người thầm tin điều này, trước mắt có ví dụ rành rành như thế, khiến người không thể không tin, làm chuyện tốt thật sự có đền đáp.
Hiệu trưởng Tô khoe khoang một vòng, về nhà thì giáo dục cháu nội trai gái khác phải chăm học, chúng ta không thông minh thì phải cần cù.
Có câu gọi là chim ngốc bay trước, cần cù bù thông minh.
Mấy đứa trẻ Tô Bảo Cương: “. . .”
Nói rõ ra chính là bọn chúng ngu ngốc, người này đúng là ông nội ruột của bọn chúng sao.
Từ Mỹ Lệ cảm thấy cha chồng nói rất có đạo lý: “Cha nói đúng lắm, con cũng nghĩ vậy. Phùng San ỷ vào chính mình đầu óc thông minh, không học mà đòi tham gia thi, kết quả không thi đậu thấy không?”
Phùng San liếc chị dâu: “Ít nhất tôi có đi thi, còn hơn ai đó không có lá gan thi. Sở Sở và Tiểu Bác đã đi thi đại học, chị vẫn chưa đi thi, hay là tính thi chung đợt với Bảo Cương?”
Mặt Từ Mỹ Lệ nóng ran: “Tư liệu quá nhiều không học xong, chờ khi nào học xong tôi sẽ đi thi.”
Tô Bảo Cương vuốt sống mũi, không dám nói sự thật cho mẹ mình biết.
Bên nhà họ Mã cũng nhận được tin tức.
Mới cách một năm trong nhà lại thêm hai sinh viên, cảm giác việc vui đến dồn dập.
Lý Tứ Hỷ lúc bình thường rất keo kiệt, lần này rộng rãi cho con trai đi cung tiêu xã của công xã mua một ít bánh quy trở về, tiếp đó phát cho bọn nhỏ trong đại đội ăn.
Mọi người ngồi xổm trong sân nhà cũ họ Mã ăn bánh quy, nghe Lý Tứ Hỷ khoác lác.
Lý Tứ Hỷ nói: “Sinh viên thật tốt, chẳng những không nộp học phí, còn được quốc gia phát tiền lương, đổi cơm trong căn tin, lại không cần làm việc, thoải mái còn hơn công nhân.”
TBC
Những người khác vô cùng hâm mộ: “Vậy là gia đình Mã Lan bây giờ được nhà nước nuôi sao?”
“Thì đấy, ai kêu bọn họ là sinh viên.”