Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 515
Cập nhật lúc: 2024-10-06 21:59:12
Lượt xem: 11
Tập thể cực kỳ hâm mộ.
Trước kia đều muốn làm công nhân, công nhân ăn lương thực thương phẩm. Nhưng cơ quan không nhận nhiều người, dù nhận cũng không chọn hộ khẩu nông thôn. Hiện tại mới biết thì ra sinh viên càng tốt hơn, không phân biệt hộ khẩu, đều có cơ hội.
Mọi người trong lòng rạo rực, nhớ đến bọn nhỏ nhà mình, nhủ thầm cả nhà Mã Lan đều thi đậu, việc này chứng minh sinh viên cũng không khó lắm nhỉ? Lúc trước không có người thi đậu, nhất định là bởi vì không học đúng bài, không khắc khổ học. Nếu bọn nhỏ nhà mình chăm học, có mình giám sát chặt chẽ thì không chừng cũng thi đậu. Đến lúc đó nhà mình chẳng những hãnh diện, bọn nhỏ về sau cũng có thể vào thành sinh sống, ăn cơm nhà nước, không cần lo lắng chịu đói, dù ruộng bị hạn hán cũng không sợ.
Bởi vì có nhu cầu này, đội trưởng già quyết định mở rộng tiểu học trong đại đội, lúc không có ngày mùa thì cho bọn nhỏ đi học. Nếu con nít của đại đội Mã Gia đều được giáo dục, về sau thi ra ngoài thì toàn bộ đại đội Mã Gia sẽ đổi khác.
Giữa tháng tám, nhóm Tống Sở chính thức nhận được thư thông báo đậu đại học.
Lôi Báo nhà kế bên cũng thi đậu, vào chung trường học với anh trai mình. Hai anh em từ nhỏ đã thân thiết, lên đại học cũng không muốn chia xa.
Hơn nữa Lôi Báo có nhiều thời gian học hơn Lôi Hổ, nên điểm thi cao còn hơn anh trai, bảo đảm đậu vào.
Lôi Báo không chờ nổi ở trong nhà, cầm thư thông báo nhanh chóng đến trường, cậu ta muốn đi tính sổ với anh trai, mắc gì lừa cậu ta! Nói là bộ đội tuyệt lắm, cậu ta đi xong bị huấn luyện lên bờ xuống ruộng đấy.
Lúc đưa Lôi Báo đi, bà Lôi rưng rưng lệ.
Bà Lôi nhìn bên cạnh mình không còn một đứa con, trông thấy Tống Sở và Giang Bác thì hâm mộ Mã Lan vô cùng:
“Nhà các người thật tốt, hai đứa con đều ở bên người."
Mã Lan cười nói: “Đây là vì chúng còn nhỏ, chờ lớn hơn chút đều sẽ bay đi. Đứa nhỏ lúc lớn đều có ý tưởng của riêng mình, chúng ta làm cha mẹ nhất định phải ủng hộ chúng.”
"Nói cũng phải." Bà Lôi trong lòng thoải mái.
Giống thời bà ấy còn trẻ không để ý trong nhà phản đối, quyết tham gia đội cách mạng.
Làm cha mẹ nuôi con cái rồi mới hiểu tâm trạng của cha mẹ lúc ấy.
Thế là bà Lôi thu thập bọc đồ, xin nghỉ với cơ quan, về nhà mẹ đẻ thăm cha mẹ.
Thủ trưởng Lôi khoác lác xong về nhà không thấy con trai, vợ cũng về nhà mẹ đẻ, căn nhà lạnh lẽo không chịu nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-515.html.]
Một mình ông ấy ngồi thẫn thờ trong vườn rau nhà mình.
Tống Sở đi ra hóng mát trông thấy thủ trưởng Lôi, cô nằm sấp trên sân thượng hỏi:
“Ông Lôi không vui ạ?”
“Tất cả đều đi rồi.”
“Ông không nỡ xa họ ạ?” Tống Sở hỏi.
Thủ trưởng Lôi không nói chuyện, bị sĩ diện.
Tống Sở vô tư nói: “Không nỡ xa họ thì đi tìm, dù sao ông cũng đâu bận gì.”
Thủ trưởng Lôi: " "
Làm vậy mất mặt lắm.
Tống Sở thấy thủ trưởng Lôi không nói lời nào, bĩu môi vào nhà, nói chuyện với Giang Bác đang viết sách, cô đề cập đến thủ trưởng Lôi: “Cứ sĩ diện cùn, cái gì cũng đều không nói, cũng không chủ động, chịu thiệt vẫn là chính mình."
". . ." Tim Giang Bác giật thót, cảm thấy lời này lạ lạ, không biết nên trả lời cô thế nào, đành nghẹn một câu: “Viết sách đi.”
Tống Sở cực kỳ kiêu ngạo nói: “Cuốn thứ hai của em sắp kết thúc rồi.”
TBC
Sau đó cô bắt đầu gõ chữ lách cách.
Lần này hai người lại viết xong cùng một lúc.
Tốc độ gõ chữ của Giang Bác rất nhanh, một lần viết hai quyển sách, một cuốn là kiến thức phần cứng máy vi tính, một cuốn là kiến thức về xây dựng internet.
Tống Sở gõ chậm hơn chút, nhưng nghỉ hè hai tháng cô viết được hai trăm nghìn chữ.
Sau khi viết xong, hai người cùng đưa bản thảo cho Tiểu Vũ.
Bản thảo của hai người truyền đi phương hướng khác nhau, một bên là gửi cho cấp trên tối mật, một bên là đưa vào nhà xuất bản, chuẩn bị phát hành cho dân chúng cả nước.