Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 552
Cập nhật lúc: 2024-10-07 06:48:51
Lượt xem: 10
“Sớm cái gì, lúc trước, khi con và Chí Phong kết hôn con được bao nhiêu tuổi?”
Tô Chí Phong đỏ mặt, đánh trống lảng cụng ly với cha vợ.
Mã Lan: ". . . "
Cũng là mười mấy gần hai mươi tuổi.
Lúc ấy Mã Lan không cho rằng mình còn nhỏ, cảm thấy đến tuổi kết hôn pháp định tức là hợp pháp.
Trời ạ, già rồi, chớp mắt sắp có cả cháu để bế rồi.
Tống Sở cũng bị kích thích lớn, ôi trời, làm mai sao?
Tưởng tượng thôi đã thấy sợ.
Buổi chiều, Mã Cúc Hoa cùng Mã Quế Hoa cũng đến.
Hai người đều là mang theo tin tức tốt, con gái của Mã Cúc Hoa thành tích thi cuối kỳ năm nay rất tốt, giáo viên nói dư sức thi trung chuyên.
Mã Cúc Hoa không có ý tưởng gì lớn, con gái có thể thi đậu trung chuyên, về sau được phân phối công việc thì cả đời không còn lo.
Mã Cúc Hoa đặc biệt cảm kích cả nhà Mã Lan, nên mặc kệ đường khó đi cỡ nào cũng đều phải đến cảm ơn: “Chị không thể mang bọn nhỏ qua đây vì chúng đang ở nhà học bài, chờ qua Tết sẽ đi vào huyện chúc Tết nhà em.”
Mã Lan vui vẻ nói: “Học tập quan trọng nhất, đứa nhỏ có tiền đồ là được."
Mã Quế Hoa đến đưa bánh cưới, dù sao con gái bà ta cũng sắp làm mai, nhà trai cũng không quá tệ, chú rể đẹp trai, tính tình thành thật tin cậy, còn làm việc giỏi giang.
Mã Lan nghe Mã Quế Hoa vui vẻ nói về chuyện con gái kết hôn thì tâm trạng rất phức tạp, vì bà càng nghe càng phát hiện mình thật sự sắp già rồi.
“Nhưng hình như sớm quá.”
Mã Quế Hoa nói: “Không còn sớm, Thúy Thúy học không giỏi, tuổi cũng không còn nhỏ. Con gái lớn rồi sớm gả đi cũng tốt, chứ ngày ngày ở chung với đám con trai trong đại đội rất bất tiện. Em cũng biết rồi, trong đội của chúng ta đều họ Mã."
Cùng họ tức là cùng cụ tổ, dù huyết thống cách vài đời nhưng các trưởng bối khó mà chấp nhận.
Cho nên con gái đến tuổi nhất định phải lấy người khác họ, sau khi đã đính hôn thì không cần lo lắng hai người trẻ tuổi có gì với nhau.
Giang Bác ở trong phòng khách nghe thấy bọn họ nói chuyện, vành tai nhích nhẹ.
Cùng họ?
Buổi chiều, gia đình Mã Lan trở về nhà.
Tâm trạng Mã Lan phức tạp nói với Tô Chí Phong về chuyện Thúy Thúy đính hôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-552.html.]
"Già rồi, chúng ta thật sự già rồi."
Tô Chí Phong: “Con gái mình còn nhỏ, chúng ta cũng mới hơn ba mươi vẫn còn trẻ lắm.”
Mã Lan nhìn thoáng nhìn qua khuôn mặt đáng yêu của con gái, ôm chầm lấy cô: “Chúng ta phải giữ con gái ở nhà lâu hơn vài năm, tốt nhất cả đời ở lại nhà chúng ta."
Tống Sở lập tức nói: “Mẹ, con muốn suốt đời bên mọi người.”
Cô không cần làm mai, tưởng tượng thôi đã thấy sợ.
Tô Chí Phong gật đầu.
Giang Bác cũng gật đầu đồng ý, đúng rồi, ở nhà suốt đời đi.
Ở trong nhà nghỉ ngơi một ngày, Tống Sở cùng Giang Bác lấy cớ đi trường học cũ tìm hồi ức, hai người cùng ra khỏi nhà.
Tống Sở còn cho rằng đó chỉ là lấy cớ, không ngờ Giang Bác thật sự dẫn cô đi trường trung học.
Còn đi rừng tre ở sau trường.
Tống Sở biết có người theo sau lưng họ nên kề sát anh hỏi: “Anh Tiểu Bác, không đi nhầm chứ?”
"Không."
Hai người vòng qua tường, lại xuyên qua rừng tre.
Vì diễn giống chút, dọc đường đi Tống Sở chỉ hướng vài chỗ, nói chuyện ngày xưa.
Vừa đi vừa nói, nơi hai người đi ngày càng hẻo lánh, sau đó đến bên một cái giếng bỏ hoang.
Giếng đã bị che lại, thoạt nhìn hoang phế rất nhiều năm.
TBC
Tống Sở trợn tròn mắt, lẩm bẩm:
“Trông quen mắt quá, là cái kia ư”
Giang Bác gật đầu.
Cái giếng bỏ hoang này hơi nổi tiếng trong trung học huyện Bình An.
Bởi vì không biết là tin tức lưu truyền từ năm nào, đồn rằng trong cái giếng phía sau núi từng dìm c.h.ế.t người, có người đi ngang qua từng nghe tiếng khóc phát ra từ trong giếng.
Tuy khắp nơi tuyên dương khoa học, nhưng mọi người vẫn cảm thấy sợ hãi đối với chuyện như vậy, đám nhóc quậy nhất cũng không dám đi phía sau rừng tre.
Tống Sở cũng từng nghe nói, nhưng coi như nghe kể chuyện, không suy nghĩ nhiều. Lá gan của cô rất nhỏ, sẽ không đến gần cái giếng đó tìm hiểu.