Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 553

Cập nhật lúc: 2024-10-07 06:49:05
Lượt xem: 2

Nhưng lúc này nhìn giếng cũ trước mắt, Tống Sở nhớ ra, sợ hãi rùng mình:

“Anh anh Tiểu Bác, có phải chúng ta đi nhầm chỗ không?”

"Là nơi này." Giang Bác nói: “Trên này cũng có một cái giếng.”

Hàm răng Tống Sở va lách cách, nói nhỏ: “Anh Tiểu Bác, chắc không phải nơi chôn kho báu mà bà lão Lâm để lại cho em là nơi này chứ?”

Tống Sở muốn khóc, trò chơi giấu kho báu giữa hai bà cháu hình như không vui lắm.

Đừng nói là bà lão Lâm cố ý nhé.

Dù cố ý hay không thì Tống Sở cũng không muốn đặt gạch vàng ở đây, không thể nào ném gạch vàng xuống giếng đúng không? Hơn nữa phải mở nắp giếng ra, suy nghĩ thôi đã thấy rợn người, quá đáng sợ.

“Hay là chúng ta tìm nơi khác đi.”

Giang Bác nói: “Đập nó ra.”

"A?"

Tống Sở tròn xoe mắt:

“Đập ra làm gì?"

"Không phải em muốn tìm báu vật à?”

“Trong giếng làm gì có báu vật, chắc chắn là bà lão Lâm bày trò chơi với em thôi. Hơn nữa câu chuyện đó siêu đáng sợ. Anh Tiểu Bác cảm thấy trong giếng này có cái kia không?”

"Mở ra nhìn xem liền biết."

Giang Bác không sợ chút nào, là một người nghiên cứu khoa học, anh tin tưởng trên đời không có thứ đó, chẳng qua là phản ứng khoa học thôi.

Dù Tống Sở sợ nhưng không muốn lộ vẻ mặt nhát gan, cô lấy cớ: “Chúng ta mở ra kiểu gì? Lỡ bị người khác phát hiện thì sao?”

“Không sao, bị phát hiện cũng không sao." Giang Bác nói: "Dù sao hòm vàng của em cũng phải lấy ra.”

Tống Sở cảm thấy tư duy của anh Tiểu Bác rất trực tiếp, nhưng cũng rất có đạo lý.

“Vậy lúc ấy giải thích thế nào?”

Đột nhiên xuất hiện một hòm vàng, biết nói sao với người khác đây?

"Không giải thích." Giang Bác nói.

"..."

Giang Bác quay ra sau kêu một tiếng, nhóm Tiểu Vũ liền chạy ra.

Tống Sở: "..."

Dưới sự sắp xếp của Giang Bác, chỉ vài phút họ đã đập vỡ xi măng trên miệng giếng.

Nhóm Tống Sở thò đầu nhìn, phát hiện đó không phải là giếng nước mà là một cái hầm, mặt trên làm hình dạng giếng nên trông như giếng hoang.

Tống Sở hỏi: “Vậy loan truyền kia là giả?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-553.html.]

TBC

Tiểu Vũ hỏi: “Chuyên gia Tô, giờ làm gì tiếp đây? Có cần chúng tôi xuống dưới xem không?”

“Không cần, chúng tôi tự đi.”

Giang Bác lấy ra đèn pin, định đi xuống.

Nhóm Tiểu Vũ vội ngăn lại: “Quá nguy hiểm, không biết bên trong là cái gì, hãy để chúng tôi đi vào trước thăm dò.”

Tống Sở giơ tay: “Để tôi đi, tôi đi cho!”

Sau khi biết truyền thuyết đáng sợ không có thật thì cô không còn sợ nữa.

Cô tin tưởng bà lão Lâm sẽ không hại mình, bên trong hẳn là không có nguy hiểm. Cho dù có cũng không thể khiến người khác chịu nguy hiểm thay cô, dù sao cũng là cô muốn đi tìm.

“Đi chung.” Giang Bác nắm tay của Tống Sở, ra hiệu nhóm Tiểu Vũ tránh ra: “Không nguy hiểm, yên tâm. Chúng tôi đang chơi trò tìm báu vật, các người đừng quấy rầy, ở bên ngoài canh giữ đi.”

"Không được, thật sự không được, quá nguy hiểm."

Giang Bác liếc qua anh ta: “Để tôi đi.”

Tiểu Vũ ngây ra một lúc, bỗng không còn kiên trì: “Được.”

Tiểu Vũ tránh đường.

Chờ Giang Bác và Tống Sở đi vào, người khác đứng ở bên ngoài có chút lo lắng nhìn bên trong, lại nhìn về hướng Tiểu Vũ: “Sao anh đồng ý để cậu ấy một mình đi vào, lỡ như có nguy hiểm thì sao?"

Tiểu Vũ gãi đầu:

“Tôi cũng không biết nữa, đột nhiên cảm thấy không đồng ý với cậu ấy là rất nhẫn tâm.”

"..."

Người khác tập trung lắng nghe động tĩnh bên trong.

Sau đó có tiếng khẽ kêu của Tống Sở.

Chu Đại Sơn vội hỏi: “Bên trong sao rồi?”

Tống Sở hét to: “Không sao, không có gì.”

Giang Bác cũng nói: “Chúng tôi chơi trò chơi."

"..."

Lúc này bên trong hầm, Tống Sở bịt chặt miệng không để mình hét lên.

Bên trên hầm nhìn nhỏ, đi vào mới phát hiện khá rộng.

Hơn nữa bên trong không phải bùn đất mà xây bằng gạch, giống như một tầng hầm.

Đèn pin chiếu rọi, làm bên trong hầm tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ.

Tống Sở khiếp sợ nói không ra lời, thật sự có kho báu, trò chơi giấu kho báu của bà lão Lâm bỏ vốn thật lớn.

“Anh Tiểu Bác, sao sao bà lão Lâm có mấy cái này được?”

Loading...