Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 561
Cập nhật lúc: 2024-10-07 06:50:53
Lượt xem: 6
“...” Tống Sở nhận lấy cất vào trong túi: "Con sẽ trả lại."
Mấy ngày nay, tâm trạng của lãnh đạo lớn vô cùng tốt.
Mặc dù số vàng kia không có khả năng tạo ra thay đổi lớn, nhưng cũng có thể xoa dịu đi một chút tình hình khẩn cấp.
Nhìn thấy Tống Sở tới, lãnh đạo lớn nở nụ cười: "Lần này cả nhà cháu trở về, thu hoạch thật đúng là không nhỏ."
Tống Sở biết ông đang nói về cái gì, lập tức nói: "Chúng cháu cũng chỉ là trùng hợp, đều nhờ vào người đã để lại những thứ này. Bác lãnh đạo lớn, lúc trước để lại cái này ngoài nhóm ông lão Lâm còn có những người khác, chẳng qua không biết tên của bọn họ, nhưng bọn họ đúng là có cống hiến."
Lãnh đạo lớn gật đầu mà không nói gì, hình như ông đang suy nghĩ.
Sau khi nghĩ xong, ông cười nói: "Có một số chuyện phải từ từ."
Tống Sở không hiểu những lời này nhưng cô biết ông là một người nhìn xa trông rộng, dù sao cũng sẽ cân nhắc chu đáo hơn cô.
Lần này lãnh đạo lớn gọi Tống Sở tới chủ yếu là muốn tự tay trao một tờ giấy khen cho cô.
TBC
Trên giấy khen kia là dòng chữ “không tham của rơi” do chính tay ông ấy viết.
Tống Sở nhìn thấy giấy khen mà đỏ mặt, thật sự là có giấy khen.
Đến lúc sắp rời đi, Tống Sở vẫn lấy số tiền ra, sau đó kể lại chuyện nhà mình nhặt được vàng rồi đổi thành tiền, lúc nói cô rất chột dạ.
Cô cảm thấy bác lãnh đạo lớn quá thông minh, nên việc nói dối trước mặt ông cô hoàn toàn không có đủ tự tin.
Hơn nữa vừa mới nhận được giấy khen nhặt vàng không tham, kết quả... Haiz, con người quả nhiên không thể nói dối, tự mình tìm tội cho mình.
Mặc dù lãnh đạo lớn không truy cứu những chuyện này nhưng Tống Sở vẫn cảm thấy bác lãnh đạo lớn giống như cái gì cũng biết, ánh nhìn sâu xa khiến gương mặt của cô nóng lên.
"Những đóng góp của các cháu cho đất nước sẽ được ghi nhận, các cháu có muốn cái gì không?"
Tống Sở xua tay: "Không không không, cháu không cống hiến gì cả."
Giang Bác nói: "Tôi cũng không muốn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-561.html.]
Lãnh đạo lớn nói: "Vậy không nói đến cống hiến, Tết năm nay các cháu muốn quà Tết gì?"
Giang Bác lắc đầu.
Tống Sở nghĩ ngợi sau đó chân thành nói: "Bác lãnh đạo lớn, cháu không muốn gì cả, nếu nói muốn thì chỉ hy vọng tất cả mọi người có thể có một cuộc sống thật tốt."
Lãnh đạo lớn nói: "Sẽ có ngày đó."
Ngồi trên xe, Tống Sở ghé vào cửa sổ nhìn ra đường phố bên ngoài: "Anh Tiểu Bác, anh nói xem ngày đó khi nào mới đến."
Giang Bác nói: "Sẽ rất nhanh thôi."
Dù sao anh cũng cảm thấy với sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật thì mọi chuyện đều không phải vấn đề.
...
Đầu năm mới, Tô Chí Phong được phân công công tác.
Ông sẽ vào làm việc trong bộ Giáo Dục, bởi vì trình độ cao học nên ông mới được phân công cho một vị trí cán bộ ở đấy.
Mã Lan xúc động nói: "Trình độ cao học vừa ra trường đã được phân công cho vị trí tốt như vậy… Haiz... Bây giờ sinh viên cao học cũng rất đáng tiền."
Ngẫm lại thì ở tương lai cũng không có đãi ngộ tốt như vậy.
Tô Chí Phong cười nói: "Tôi ước gì sau này sinh viên cao học như tôi không đáng tiền, điều đó cho thấy giáo dục của đất nước chúng ta đã có thành quả. Đến lúc đó, trình độ văn hóa và tố chất của người Trung Quốc đều đã được cải thiện."
Mã Lan cảm thấy đồng chí Tô Chí Phong thật sự rất tài giỏi, còn có thể đoán trước được tình hình trong tương lai.
"Vậy ông nói xem, nếu bằng cao học thật sự không còn hiếm lạ, vậy thì người trẻ tuổi sẽ áp lực biết bao."
Tô Chí Phong nói: "Không thể nói như vậy được, không phải còn có trình độ cao hơn sao? Bất kể trong điều kiện gì, chỉ cần dựa vào sự nỗ lực, cuộc sống sẽ không bao giờ tồi tệ. Chẳng lẽ người trẻ tuổi bây giờ không có áp lực sao? Chỉ khi mục tiêu càng ngày càng hướng về phía trước thì thời đại mới có thể không ngừng tiến bộ, cũng không thể giống như chúng ta bây giờ, một người sinh viên đại học cũng rất hiếm lạ."
Mã Lan: “... Được rồi, giáo dục Hoa quốc sẽ giao cho ngài trưởng khoa Tô."
Tô Chí Phong đã chính thức đến nhậm chức làm việc nên càng bận rộn hơn so với trước kia ở trường học.