Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 562
Cập nhật lúc: 2024-10-07 20:43:56
Lượt xem: 3
Mã Lan cũng rất bận rộn, hiện đang học năm ba đại học nên việc học ngày càng nặng hơn.
Ngay cả Tống Sở và Giang Bác cũng bận rộn hơn so với trước đây.
Có số vàng này, chưa kể đến sự phát triển của các ngành nghề khác, hạng mục máy bay lớn của Giang Bác đã có thể khởi động.
Trên thực tế hạng mục này quốc gia cũng có, nhưng kinh phí và kỹ thuật không đủ cho nên không có tiến triển gì.
Hiện tại có Giang Bác tham gia nên kinh phí của hạng mục lập tức được lấp đầy, phương diện kỹ thuật cũng không thành vấn đề nữa.
Vấn đề duy nhất chính là, căn cứ nghiên cứu hạng mục máy bay lớn cách nhà khá xa nên cho dù có máy tính nhưng thỉnh thoảng Giang Bác cũng phải đến trực tiếp chỉ đạo hướng dẫn, một khi đi thì không thể trở lại ngay trong ngày được.
Nếu là trước kia, Giang Bác chắc chắn sẽ trực tiếp lựa chọn không làm cái này.
Nhưng đây là lời hứa của anh với Sở Sở nên không thể không đi. Anh chỉ có thể miễn cưỡng đi.
TBC
Đột nhiên tách ra không chỉ Giang Bác không quen mà ngay cả Tống Sở cũng thấy không quen.
Thỉnh thoảng cô cũng nghe ngóng động tĩnh, nhưng đương nhiên là không có một chút thông tin nào.
Nhiều lúc, cô cũng muốn gửi tin nhắn cho Giang Bác nhưng lại sợ anh đang bận.
Cô chỉ có thể đứng lên và nghĩ về những ý tưởng mới.
Ngây ngốc bận rộn đến hơn nửa đêm mới ngủ.
Đầu máy tính kia, Giang Bác đang ngồi trong phòng nghiên cứu, nhìn màn hình trò chuyện trên máy tính của mình nhích tới nhích lui nhưng vẫn không có tin nhắn của Tống Sở, miệng mím chặt.
Tâm trạng của Giang Bác không được tốt nên vẫn luôn nghiêm mặt lại khi ở phòng thí nghiệm.
Khiến mọi người trong tổ hạng mục đều vô cùng lo lắng tưởng rằng hạng mục xảy ra vấn đề.
Bọn họ và Giang Bác cũng không phải quá quen thuộc, chỉ biết anh là chuyên gia bảo vật quốc gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-562.html.]
Lo lắng anh suy nghĩ quá nhiều, bọn họ còn liên hệ với sở trưởng Thái bên kia để ông ta khuyên nhủ.
Không phải làm hạng mục nên làm từ từ sao, nóng vội sẽ không làm được gì.
Sở trưởng Thái cũng bị bối rối.
"Còn có thứ cậu ấy nghiên cứu không ra sao?"
Sở trưởng Thái vội vã đến viện nghiên cứu, thấy trạng thái của Giang Bác đúng là không tốt lập tức quan tâm nói: "Thiếu gì sao? Hay là nghiên cứu gặp vấn đề khó khăn?"
Giang Bác lắc đầu.
"Vậy sao cậu có vẻ không vui, gặp chuyện khó khăn sao?"
Giang Bác mím môi một cái vẫn không nói chuyện, mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính.
Sở trưởng Thái nhìn Giang Bác mở hệ thống trò chuyện.
Đột nhiên bừng tỉnh, thăm dò mà hỏi: "Cậu đang chờ tin nhắn sao? Cậu trực tiếp gửi đi là được rồi, nếu không thì gọi điện thoại cũng được. Dù sao cũng tốt hơn là chờ đợi như vậy, có phải là nhớ nhà không?"
Sở trưởng Thái biết tính tình của Giang Bác, thái độ của anh với người ngoài cực kỳ lạnh nhạt, nếu nói điều làm cho anh lo lắng thì chắc chắn chỉ có người nhà.
Thấy anh không biết chủ động biểu đạt như thế nào với người nhà, bèn tận tình dạy bảo: "Tôi nói cậu nghe này, muốn liên lạc với ai thì chủ động liên hệ. Chúng ta phải học được cách chủ động biểu đạt sự quan tâm của mình, cậu không chủ động một chút làm sao người khác biết được chứ? Có lẽ người trong nhà cậu cũng đang chờ tin tức của cậu đấy, như thế chẳng phải là sẽ bỏ lỡ sao?"
Giang Bác hỏi: "Chờ tôi sao?"
"Đúng vậy, cậu một mình ở bên ngoài, nhất định là họ sẽ lo lắng cho cậu. Chẳng qua quy định của chúng ta nghiêm ngặt nên chắc chắn bọn họ sẽ không tùy tiện liên hệ với cậu, thật ra trong lòng không biết đã lo lắng bao nhiêu đâu."
Giang Bác đột nhiên được an ủi.
Khó trách đợi mãi không thấy tin nhắn.
Anh mím môi cười.
Sở trưởng Thái thấy anh giống như một kẻ ngốc, trong lòng cảm thấy buồn cười. Chỉ số IQ cao như vậy, sao lại chậm chạp như thế khi ở cùng người nhà chứ. Haiz, cái tính tình của chuyên gia Tô như này, sau này tìm người yêu còn phải nhờ tổ chức bên trên giới thiệu thôi.