Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 572
Cập nhật lúc: 2024-10-07 20:53:24
Lượt xem: 5
Nói đến Giang Bác, trong lòng Tô Chí Phong và Mã Lan Hoa cũng trở nên vui vẻ.
Ngẫm lại trước đây, bảo anh chăm một chút anh đều không vui. Giờ nhìn hiện tại đi, bận tối mắt tối mũi không có lúc nào để về nhà, rốt cuộc phải bận đến nhường nào.
Đứa nhỏ này thật sự trưởng thành rồi, suy nghĩ đều tiến bộ không giống như trước kia nữa.
Cho nên bây giờ Tô Chí Phong cảm thấy rất mặc cảm.
"Đi đi, xem có thể xin cho con đi không, cha và mẹ con chắc là không đi được."
Loại căn cứ nghiên cứu kia, người ngoài như bọn họ cũng không thể tùy tiện đến.
Mã Lan Hoa nói: "Vậy đến lúc đó con giúp mẹ mang quà cho Tiểu Bác nhé, nói cho thằng bé biết cha mẹ rất nhớ thằng bé, bảo anh con nhất định phải tự chăm sóc bản thân, ăn cơm thật ngon, ngủ ngon, đừng đến lúc trở về lại gầy đi."
Mới nói tới, trái tim của một người mẹ già cũng bắt đầu quặn thắt, con trai tuy đã trưởng thành nhưng trong mắt bà anh vẫn luôn giống như chú khỉ con gầy gò khi mới tới nhà, nhỏ bé và luôn cần người chăm sóc.
"Mẹ yên tâm đi, con sẽ nói cho anh ấy biết."
Buổi tối, Tống Sở nói cho Giang Bác chuyện sáng nay.
Sau khi Giang Bác đọc xong, mím môi nở nụ cười, lập tức mở hộp trò chuyện với sở trưởng Thái ra, nói với ông ta nhu cầu của mình.
Sở trưởng Thái cũng đang bận, nhìn thấy tin nhắn còn tưởng rằng công việc, kết quả lại vì chuyện này, ông ta cười sau đó nhắn tin nói: "Thật ra cậu có thể nghỉ phép để về nhà, sinh nhật cậu dù sao cũng là dịp đặc biệt."
Giang Bác nói: "Không cần đâu ạ."
Anh muốn chờ Sở Sở đến gặp anh.
Sở trưởng Thái lập tức cảm thán, có nhiều đồng chí vì sự phát triển của Trung Quốc mà tận tâm tận lực, vậy thì lo gì tương lai không lớn mạnh chứ.
Lần này trao đổi kỹ thuật và du học sinh chính là một ví dụ.
Tống Sở bên này đương nhiên không cần tự mình đi xe, Chu Đại Sơn đi cùng cô bằng xe chuyên dụng của viện nghiên cứu.
Tổ hạng mục nghiên cứu máy bay lớn tương đối bí ẩn, vừa bí ẩn đồng thời cũng rất hoang vắng. Trên đường Tống Sở đều đã nhìn điều kiện ở nơi này, trong lòng càng thấy xót cho Giang Bác, trong đầu thầm tưởng tượng hình ảnh của Giang Bác khi là một đồng chí phấn đấu ở một vị trí gian khổ nhất.
Khi nhìn thấy mặt Giang Bác hơi gầy đi, mắt Tống Sở nhoè đi, anh Tiểu Bác thật sự là quá cực khổ rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-572.html.]
Lần này Tống Sở tới mang theo một đống đồ ăn, còn có quần áo mới mà Mã Lan Hoa mua cho Giang Bác.
Cô còn tự mình mua cho Giang Bác một túi đựng tài liệu.
Giang Bác không ra ngoài mua cho cô thứ gì, nhưng đưa hết tiền thưởng gần đây được phát cho cô.
Tống Sở nhìn một xấp tiền dày, trợn cả mắt.
"Nhiều như vậy sao..."
Giang Bác nói: "Hạng mục tương đối nhiều."
Tống Sở nhìn khuôn mặt có chút gầy gò của Giang Bác, cảm thấy đây thật sự là tiền kiếm được từ mồ hôi nước mắt của anh Tiểu Bác, cô nhanh chóng cẩn thận cất tiền vào để tiết kiệm.
Tống Sở cẩn thận quan sát nơi ở của Giang Bác, mọi thứ không quá hiện đại nhưng cũng chẳng phải tồi tàn, xem qua khá có sức sống.
Trong phòng còn đặt một ít cây xanh, có thể thấy được mọi người chăm sóc anh rất chu đáo.
"Anh Tiểu Bác, anh có quen sống ở đây không?"
"Ừ." Giang Bác lên tiếng nhưng vẻ mặt có chút không được tự nhiên. Dù có thoải mái đến đâu, anh vẫn nhớ nhà.
Tống Sở nói: "Anh Tiểu Bác, em biết anh nhất định rất nhớ nhà."
Giang Bác nghiêm túc gật đầu: "Ừ, nhớ nhà."
Tống Sở hai tay chống cằm nói: "Anh Tiểu Bác, kỳ thật bọn em cũng rất nhớ anh. Sau này lúc nghỉ em sẽ tới tìm anh, được không?"
Kỳ thật trong lòng cô cũng cực kỳ nhớ anh Tiểu Bác.
Cô và anh Tiểu Bác chưa bao giờ xa nhau như vậy.
TBC
Nếu không có máy tính để trò chuyện hàng ngày, cô chắc chắn sẽ không ngủ được.
Giang Bác nghe vậy, nghiêm túc nhìn mặt cô, nghĩ tới dự định trong lòng, trên mặt hơi đỏ: "Được."
Tống Sở vui vẻ cười híp mắt, về sau cô còn có thể mang bài tập tới làm. Phòng anh Tiểu Bác có máy tính, cô có thể làm bài ở đây.
Thật tốt.