Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 592
Cập nhật lúc: 2024-10-07 21:13:23
Lượt xem: 8
Mã Lan cười nói: “Có chuyện gì cứ nói ra.”
Tống Sở chợt nhớ ra chuyện đó, sờ đầu: “Mình ăn xong rồi nói?”
Giang Bác gật đầu.
Anh cũng lo đợi lát nữa cha mẹ sẽ vui đến ăn không ngon.
Mã Lan cười vỗ vai Giang Bác:
“Bí hiểm thế, làm cha mẹ cũng khẩn trương theo.”
Cả gia đình đi quán vịt nướng.
Hôm nay quán vịt nướng đông khách, nhưng ông chủ và nhóm Mã Lan quen biết, dù không có vị trí cũng ráng chừa một chỗ trong nhà cho họ.
Hơn nữa bởi vì hôm nay vui vẻ còn tặng nước trà cho mọi người.
"Quốc gia hiện tại phát triển tốt lên, mỗi ngày cung ứng cũng càng lúc càng nhiều, về sau hoàn cảnh chắc chắn sẽ càng tốt." Chủ tiệm vịt nướng vui vẻ nói: "Mọi người hôm nay cùng vui."
"Cùng vui cùng vui." Mã Lan làm vẻ mặt vui sướng nói.
Gia đình ăn ngon tâm trạng vui vẻ, sau đó nhàn nhã uống trà. Tống Sở ân cần rót trà cho cha mẹ, sau đó căng thẳng cúi đầu uống trà.
Giang Bác ngồi ngay ngắn nói:
“Cha mẹ, con còn một việc muốn tuyên bố với hai người.”
Mã Lan cười nói: “Rốt cuộc chịu nói, nói đi, cha mẹ nghe.”
“Con và Sở Sở quen nhau.”
“Quen nhau?”
Mã Lan cùng Tô Chí Phong lộ vẻ mặt kinh ngạc, tiếp đó nhìn khuôn mặt dần trưởng thành của con trai mình, không có gì khó chấp nhận. Mã Lan cũng cảm thấy vừa lúc, đây là lứa tuổi của nam chính nam khôi trong tiểu thuyết thanh xuân vườn trường, không có gì khó chấp nhận.
“Tốt tốt, quen nhau tốt.”
Tô Chí Phong cũng gật đầu: “Con đã lớn, nên có bạn gái, hôm nào dắt về nhà ra mắt.”
Hai người cười tủm tỉm nói xong chợt nhận ra kỳ kỳ, nhìn nhau, Mã Lan hỏi: “Con mới nói gì?”
“Con, và Sở Sở, quen nhau.” Giang Bác gằn từng chữ.
Không khí đột nhiên im lặng.
Ly tráng men trong tay Tô Chí Phong rớt xuống mặt bàn, nước trà loang khắp bàn.
Ông chủ nghe thấy động tĩnh, nhanh chóng lại đây dọn dẹp, phát hiện gia đình bốn người này giống như khúc gỗ cứng ngắc nhìn nhau.
Ông chủ đang khó hiểu chợt thấy Tô Chí Phong đột nhiên đứng lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-592.html.]
“Con... con lặp lại lần nữa?"
Ông chủ giật nảy mình: “Có gì từ từ nói, đừng đánh đứa nhỏ.”
Nói xong ông chạy ra khỏi cửa.
Giang Bác cũng đứng lên: “Con và Sở Sở quen nhau.”
Mã Lan tự an ủi mình: “Có thể là cùng tên."
Bà nhìn bộ dạng lo lắng trốn tránh của con gái thì trái tim rớt xuống đáy thung lũng.
TBC
Tô Chí Phong và Giang Bác trừng nhau một lúc lâu, ông mới nói: “Về nhà nói chuyện.”
Mã Lan thấy Tô Chí Phong có vẻ giận điên lên thì vội vuốt giận: “Đừng giận đừng giận, thầy Tô, ông dù gì cũng từng làm thầy, chúng ta nói đạo lý, không bạo lực.”
Tô Chí Phong vỗ n.g.ự.c mình, đè nén cảm xúc.
Gia đình bốn người nhanh chóng lên xe về nhà, bầu không khí trên xe nặng nề, Chu Đại Sơn và Tiểu Vũ cũng cảm thấy kỳ lạ, hai người liếc nhau, đoán nhà này xảy ra chuyện lớn gì chăng? Lúc đi vào còn vui vẻ mà sao ăn một bữa cơm đã cãi nhau?
Không biết có cần báo lên trên không.
Rất nhanh về nhà, vừa vào sân Tô Chí Phong đã mang vợ, con trai con gái vào nhà, phi! Ông không có con trai như vậy.
Đóng cửa nhà chính, gia đình bốn người tiếp tục mắt to trừng mắt nhỏ.
Tô Chí Phong chỉ hướng Giang Bác: “Con nói đi, sao vậy hả, con biết Sở Sở và con là quan hệ gì không?”
Giang Bác dõng dạc nói: “Hiện tại là quan hệ người yêu.”
Tô Chí Phong tức muốn hộc máu.
Mã Lan nhìn con gái, hỏi:
“Chuyện lúc nào?”
Tống Sở: “Thì... sau khi khai giảng không lâu.”
Tô Chí Phong cùng Mã Lan: "..."
Cho nên, con trai và con gái quen nhau hơn một tháng ngay dưới mí mắt của họ? Bọn họ mù hay sao mà không nhìn ra?
Không không không, dường như cũng không có gì biến đổi, hai người vẫn luôn ở chung như vậy.
Tô Chí Phong vỗ đầu, thậm chí hoài nghi có phải là từ lúc ban đầu con trai đã xem con gái như người yêu?
Tống Sở thấy cha mẹ tức giận như vậy thì căng thẳng hỏi: “Mẹ, không... không thể quen nhau ạ? Chúng con lớn rồi.”
Mã Lan sửng sốt, nên trả lời thế nào?
Cũng không thể nói bọn họ là anh em gái.
Lúc hai đứa thành anh em đã được vài tuổi, có lẽ trong tiềm thức biết bọn họ không phải anh em ruột nên không suy nghĩ sâu xa.