Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 593

Cập nhật lúc: 2024-10-07 21:13:36
Lượt xem: 4

Hai người là anh em nhưng không phải ruột thịt, vậy có thể quen nhau không? Mã Lan bỗng chốc rối rắm.

“Cha không đồng ý!" Tô Chí Phong đột nhiên nghiêm túc nói: “Con và Sở Sở đều là con của chúng ta, cha không đồng ý!"

Giang Bác nói: “Không đồng ý cũng không được, chúng con đã quen nhau, cha muốn chúng con quất ngựa truy phong sao?”

Nhìn con trai nghiêm trang nói mấy chữ đó, Mã Lan dở khóc dở cười.

Bà không có ý kiến gì, mới rồi bị tin này làm hết hồn, nhưng không cứng nhắc như Tô Chí Phong, bà không quá tức giận.

Nhưng bà cần tìm hiểu rõ ràng tư tưởng của hai đứa trẻ đã chính chắn chưa, thật lòng quen nhau hay chỉ đùa chơi. Nếu đùa chơi thì sau này khó làm lại anh em, bà không muốn thấy hai đứa con đi tới bước đường đó.

“Sở Sở, con theo mẹ về phòng, chúng ta tâm sự.” Mã Lan cảm thấy cần xác định ý tưởng của con gái trước, tìm hiểu rõ quá trình trước sau.

Tô Chí Phong nói: “Đúng vậy! Sở Sở, con đi với mẹ vào nhà, cha sẽ nói chuyện với cái thằng này.”

Tống Sở lo lắng nhìn Giang Bác: “Chắc cha sẽ không đánh anh Tiểu Bác chứ?”

Tô Chí Phong: "..."

Làm như ông là nhân vật phản diện vậy.

Tô Chí Phong cực kỳ tức giận, cảm thấy con gái còn nhỏ, không hiểu gì, chắc chắn là bị Tiểu Bác dụ dỗ.

Thằng nhóc này lúc bình thường nhìn cái gì cũng đều không hiểu, trông thành thật, kết quả âm thầm dụ em gái làm người yêu của mình, đời này lần đầu tiên ông muốn đánh người.

Nhưng lúc này không thể làm con gái sợ.

“Cha không đánh nó, cha sẽ nói chuyện bình tĩnh với nó, con hãy đi với mẹ trước.”

Tống Sở: “. . . dạ.”

Cô lại nhìn Giang Bác: “Anh Tiểu Bác, vậy... em đi nhé?”

Giang Bác gật đầu.

Mã Lan nhanh chóng dắt Tống Sở đi.

Chờ hai mẹ con rời đi, Tô Chí Phong bước tới đóng cửa lại, vỗ bàn cái rầm, lớn tiếng dọa người.

Nhưng không có hiệu quả, Giang Bác không sợ chút nào, ánh mắt bình tĩnh nhìn chăm chú vào ông.

Tô Chí Phong ngồi phịch xuống ghế: “Tô Giang Bác, cha không đồng ý chuyện này, con hãy mau bỏ ý tưởng này đi. Sở Sở là em gái của con, mặc kệ có phải m.á.u mủ hay không thì hai đứa vẫn là anh em, anh trai và em gái... làm vậy còn ra thể thống gì.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-593.html.]

Giang Bác nói: “Không phải em gái, trước đến giờ đều không phải.”

Tô Chí Phong quắc mắt chỉ vào anh: “Con thừa nhận rồi phải không! Con sớm có ý đồ này, nói đi, bắt đầu từ khi nào?”

Giang Bác nghiêm túc trả lời lại: “Con cũng không biết."

Tô Chí Phong: "..."

Ông lại đứng lên đi vài bước, vẫn không vượt qua được cửa ải trong lòng. Con trai và con gái yêu nhau, nghĩ sao cũng đều thấy kỳ, hai đứa còn nhỏ như vậy, bậy bạ hết sức.

“Cha nói thẳng với con, cha không đồng ý. Không thể nào đồng ý!"

Giang Bác nhìn chăm chú vào Tô Chí Phong, không hiểu tại sao tâm trạng của họ hôm nay tốt như vậy mà cha mẹ vẫn không đồng ý.

Chuyện này có gì nghiêm trọng sao?

Nhưng mặc kệ cha mẹ đồng ý hay không đều không thể thay đổi sự thực, không ai có thể tách rời anh và Sở Sở.

“Chúng con đã quen nhau.”

Cho nên dù ngài đồng ý hay không đều giống nhau.

Tô Chí Phong tức giận đến đen mặt.

Trong phòng, Mã Lan cũng đang tâm sự với con gái.

Mã Lan còn cho rằng con gái sẽ xấu hổ khi nói về chuyện này, nào ngờ vừa vào phòng cô đã mở miệng nói: “Mẹ, tại sao con không thể quen với anh Tiểu Bác? Chúng ta có bị ảnh hưởng gì đâu?”

Mã Lan không biết nên giải thích thế nào: “Vấn đề không phải là ảnh hưởng hay không, con có biết Tiểu Bác là anh trai của con không?”

TBC

“Nhưng anh Tiểu Bác không phải anh ruột.”

“Đúng, nhưng ở trong mắt người khác thì nó là anh của con.”

Tống Sở nói: “Chúng ta có thể giải thích."

"..."

Mã Lan xoa trán hỏi: “Sở Sở, con biết cái gì là người yêu không?”

“Biết chứ, là cả đời ở cùng nhau, con và anh Tiểu Bác, còn có cha mẹ, chúng ta cả đời đều không tách ra, vĩnh viễn sống bên nhau.”

“Vậy con thích anh Tiểu Bác của mình không?”

Tống Sở gật đầu: “Thích chứ, anh Tiểu Bác tốt như vậy.”

Loading...