Nhân Gian Náo Nhiệt Bốn Phương - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-05-01 19:43:55
Lượt xem: 799
Ta đánh xe bò lên núi đốn củi, gặp được một tên yêu quái vô cùng tuấn tú ở dưới chân núi.
Hắn mặc một thân y phục màu đỏ, hơn nửa người bị máu nhuộm, đang gắng sức bò về phía trước, trên mặt đất kéo ra một vệt máu rất dài.
Ta nói: "Đi cùng ta đi, ta chữa thương cho ngươi."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Đôi mắt hoa đào đẹp đẽ của hắn khiêu khích nhìn ta, sóng mắt lưu chuyển.
"Coi trọng ta rồi? Trước tiên nói thô tục một chút, ta không yêu đương với nữ nhân xấu hơn ta."
Ta vừa gật đầu vừa khiêng hắn lên, ném lên xe bò.
"Biết rồi, không ai mơ tưởng ngươi đâu."
Tên yêu tinh kia nổi giận nhảy lên, lại vì thắt lưng đau mà ngã trở về.
Chỉ trừng mắt không dám tin nhìn ta rống: "Cô còn dám chướng mắt ông đây! Nữ nhân thích ông đây xếp hàng từ địa phủ tới tận thiên giới đấy nhé!"
Ta híp mắt ghét bỏ hắn om sòm, lấy một cái màn thầu từ trong túi ra nhét vào miệng hắn.
"Nói nhảm nhiều thật đấy, nói thêm câu nữa ta sẽ ném ngươi đi."
Hắn im lặng mấy giây, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, mờ mịt, uất ức, còn có một chút tủi thân không thể chấp nhận được.
Hắn cắn màn thầu, mơ hồ lầu bầu: "Nữ nhân thô lỗ, không biết thương hương tiếc ngọc....hừ, màn thầu này ăn ngon thật."
Đi tới sườn núi, lại gặp một tên ma đầu.
Một chiếc sừng trên đỉnh đầu hắn bị gãy, chỉ thừa lại non nửa.
Một thân đồ đen không nhìn ra bị thương ở đâu, trái lại nằm trên mặt đất bày ra dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc.
Ta ngồi xổm xuống vỗ vỗ mặt hắn:
"Muốn ta cứu ngươi không? Có thể động đậy thì tự lên xe đi."
Hắn quay đầu nhìn ta, hừ một cái cười nói: "Chỉ là một người phàm hèn mọn, đúng là không tự lượng sức mình."
Ta thở dài: "Ngươi nói nhiều thế, có thể trả lời câu hỏi của ta không?"
Hắn muốn nói gì đó, bỗng nhiên nhìn về phía sau lưng ta, nguy hiểm nheo mắt lại.
"Cô và hắn là một bọn?"
Ta nhìn về phía sau.
À......hình như có chút hiểu rồi.
"Hai người các ngươi có thù oán đúng không? Vậy được, cùng đi thôi."
Nói xong ta liền khiêng ma đầu kia lên, ném lên xe.
Yêu quái: "Cô nữ nhân này đầu óc có bệnh à? Ta vừa đánh nhau với hắn xong, cô lại ném hai người bọn ta nằm cùng nhau?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-gian-nao-nhiet-bon-phuong/chuong-1.html.]
Ma đầu: "Ai muốn ở cùng với ngươi? Nếu bây giờ ta có thể động, ngươi sớm đã câm miệng rồi."
Yêu quái: "Ta nói chuyện với ngươi à? Ma đầu chết tiệt, ma đầu một sừng, xấu c h ế t đi được."
Ma đầu: "Hồ Ly thối, ngươi muốn chết."
Ta móc móc lỗ tai, lại lấy hai cái màn thầu từ trong túi ra, nhét cho mỗi tên một cái.
"Im miệng, muốn đánh muốn g i ế t, đợi vết thương khỏi rồi lại nói."
Ma đầu tủi thân muốn lấy màn thầu xuống ném đi, lại thấy yêu quái kia vui mừng hớn hở ôm màn thầu gặm.
Hắn chần chừ một chút, cũng cắn một miếng.
Lại cắn một miếng.
Ừm, thanh tịnh rồi.
Kết quả, thật vất vả mới lên được đỉnh núi, lão trâu già của ta đã mệt đến thở phì phò phì phò, lại gặp được một gã thần tiên.
Hắn nằm trên mặt đất, dáng vẻ nhếch nhác, lại không vui không buồn nhìn ta, lại nhìn hai người trên xe bò phía sau ta.
Lâm vào trầm mặc.
.........................
Ta lâm vào trầm tư.
Ta nói: "Đừng nói với ta, vừa mới đánh nhau, là ba người các ngươi?"
Hắn hỏi ta: "Cô nương là người phương nào?"
"Người lạ, người tốt."
Hắn gian nan nhấc ngón tay lên, chỉ về phía xe bò của ta: "Người tốt sao lại cứu đám yêu ma quỷ quái xấu xa kia?"
Ta đánh rớt tay hắn, dạy dỗ hắn: "Đừng có tùy tiện chỉ người, không lẽ phép. Lại nói, thiện ác gian tà vốn là tâm tính, không quan hệ tới yêu ma quỷ quái người thú tiên phật."
Hắn còn muốn tranh luận với ta, ta trực tiếp nhét màn thầu vào miệng hắn, bế ngang hắn đặt lên xe ngựa.
Yêu quái không phục: "Nữ nhân, dựa vào đâu hắn được ôm công chúa, ta thì vừa khiêng vừa ném? Lẽ nào cô thích cái loại mặt trắng nhỏ này? cô có phải mù rồi không, ta không đẹp hơn hắn sao?"
Ta lấy cái màn thầu cuối cùng trong túi ra, do dự một lát liền nhét vào miệng hắn.
"Bởi vì trong miệng hắn bị nhét màn thầu, ta sợ hắn bị nghẹn c h ế t."
Yêu quái hừ một tiếng, dễ dàng chấp nhận lí do thoái thác của ta, lại chuyên tâm ăn màn thầu của hắn.
..........................Vì sao ta lại cảm thấy hắn cố tình hố màn thầu của ta?
Lại nhìn mấy tên nam nhân thân cao chân dài trên xe.
Ta thờ dài, vỗ đầu lão trâu già đang thở phì phò.
"Vất vả cho ngươi rồi, chúng ta về nhà thôi."