Nhân Gian Náo Nhiệt Bốn Phương - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-05-01 19:44:19
Lượt xem: 315
Nhà ta ở trong khe núi, khá hẻo lánh, nhưng cũng may mà đủ rộng.
Trước đây trong nhà có nhiều người, con nít cũng đông, cha mẹ liền sửa giường đất thật to.
Buổi tối tiếng vui cười nói đùa trên giường đất, vô cùng náo nhiệt.
Vốn là muốn đợi bọn ta đều lớn hơn một chút, lại từ từ mở rộng nhà ra, chia mỗi người một phòng.
Kết quả chỉ mới đắp được phòng của đại tỷ, đến giường còn chưa xây, bọn họ liền không còn nữa rồi.
Bây giờ, cũng chỉ còn mình ta ở lại chỗ này mà thôi.
Chỉ là....ta nhìn 3 gã nam nhân nằm xếp hàng trên giường đất, chung quy vẫn cảm thấy giường này..........hình như có chút nhỏ.
Ta nói: "Mấy người báo tên trước đi, cho tiện gọi."
Yêu quái: "Ta tên Hoa Liễm, năm hai ngàn tám trăm mười hai tuổi, nhà ở............."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ta ngắt lời hắn: "Được rồi, đừng lải nhải, người tiếp theo."
Ma đầu: "Đồ Lệ."
Thần tiên: "Ta là Nguyên Nghĩa tiên quân, cô có thể gọi ta là Ô Mộc Thanh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-gian-nao-nhiet-bon-phuong/chuong-2.html.]
Ta gật đầu, nói mỗi câu "ta là Trì Nguyện", sau đó liền cầm kéo lên giường cắt quần áo của ba người họ, lột sạch sẽ.
Yêu quái, ma đầu, thần tiên: ...............
Đợi bôi thuốc, nối xương, băng bó vết thương xong, ta ôm một cái chăn to đến, đắp từ đầu này đến đầu kia, vừa vặn đắp đủ cho ba người bọn họ.
"Ba người bọn ngươi ngủ đi, ta đi nấu cơm."
Yêu quái, ma đầu, thần tiên: ................
Ta đi hai bước, lại quay người lại: "Tu trăm năm mới đi chung chuyến thuyền, Tu ngàn năm mới nên kiếp phu thê. Hôm nay các ngươi ngồi chung xe bò, đắp chung một cái chăn, là duyên phận đã tu trăm ngàn năm, không được đánh nhau nhân lúc ta không ở đây, đã biết chưa?"
Đồ Lệ hừ lạnh một tiếng: "Chắc cô đã quên, duyên phận này là do ba người bọn ta đánh nhau mới có."
Ta bóp miệng hắn: "Miệng nghe lời thì mới có cơm ăn."
Ba người vừa tuyệt vọng vừa uất hận nhắm hai mắt lại.
Về phần hai người còn lại nhìn không được lại làm không xong, cuối cùng áp dụng chiến lược nhắm mắt làm ngơ.
Rất tốt, cuối cùng cũng thanh tịnh rồi.