Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân viên biên chế Địa Phủ - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-07-16 02:33:02
Lượt xem: 308

Trong lúc tôi ở Địa Phủ tiêu tiền như nước, bạn thân đáng thương của tôi lại ở trần thế làm công vất vả.

 

Nếu như có thể gặp bạn thân một lần nữa, tôi chắc chắn phải nói với cô ấy: Đúng, cuộc sống của phú bà chính là hạnh phúc như vậy.

 

Xe sang, trai đẹp, cần gì đều có.

 

Vì vậy việc trước tiên phải làm khi có tiền là mua xe.

 

Ma nữ chắc chắn phải có xe! Ma không có tiền mua xe mới phải bay tới bay lui.

 

Đến cửa hàng 4S, tôi liền vung tay lên.

 

“Chiếc này, Ferrari màu đỏ.”

Thấy tôi mắt cũng không nháy gọi tên xe, nhân viên bán hàng tươi cười càng tươi, miệng sắp toét đến mang tai.

 

Nhưng mua xe nhanh như vậy, nhân viên bán hàng cũng lo lắng mua rồi mới bắt lỗi, cãi cọ.

 

Vì vậy tận tình khuyên: “Người đẹp, em có muốn nhìn lại và kiểm tra một chút không? Em nên thận trọng hơn khi mua xe.”

 

Tôi tháo kính râm ra và cười nhếch mép.

“Thận trọng? Không cần.”

 

“Nếu không thích tôi sẽ lấy cái khác.”

 

Sau khi xác nhận đây là một khách hàng lớn, nhân viên bán hàng càng cười toe toét hơn.

 

Đích thân đưa tôi đến cửa.

 

Anh ta vẫn không bỏ cuộc cố thuyết thục tôi: “Chị đẹp à, chị có muốn xem chiếc xe khác không? Ferrrari màu đỏ tuy tốt nhưng những chiếc khác cũng có nét riêng!”

 

“Thật tuyệt khi mua tất cả về nhà phải không?”

 

“Chị đẹp xem chiếc xe màu trắng bạc này, đường nét mượt mà, thân xe rất ngầu, khi lái ra ngoài trông như một cool girl!”

 

“Nhưng cool quá lâu sẽ mệt. Sao chị không mua thêm một chiếc màu hồng? Chiếc màu hồng khi lái nó trông thật ngọt ngào!”

 

“Một tuần đi màu trắng bạc, một tuần đi màu hồng. Muốn lái chiếc xe nào theo phong cách nào cũng được.”

 

“Chị đẹp ơi, chị chưa có xe mui trần phải không? Xe mui trần gió thổi rất thoải mái. Đặc biệt ở địa ngục không có nắng cũng không bị rám rắng, đi xe mui trần là tuyệt nhất!”

 

Tôi vẫy vẫy tay với nụ cười trên môi.

 

“Đề nghị của em trai rất hay, nhưng bây giờ chị muốn mua biệt thự. Lần sau mua xe chị sẽ đến gặp cưng.”

 

Nhân viên bán hàng rất nhiệt tình: “Mua biệt thự? Chị đẹp ơi, chị muốn mua biệt thự cũng có thể gặp em! Em biết rõ mấy cái khu biệt thự tốt nhất ở Địa Phủ, nếu chị muốn xem, em nhất định sẽ giới thiệu cho chị chi tiết.”

 

Tôi quay đầu nhìn nhân viên bán hàng: “Nghề phụ của cưng à?”

 

Nhân viên bán hàng khiêm tốn tỏ vẻ không đáng nhắc đến: “Chỉ là nghề phụ, kiếm thêm chút cơm ăn thôi.”

 

Sau khi đến khu biệt thự, tôi tự tin vẫy tay.

“Hai căn lớn nhất kia.”

 

“Tôi và bạn thân đã hứa rằng sau này khi có đủ tiền mua biệt thự, mỗi người một căn đối diện nhau.”

Nhân viên bán hàng niềm nở vô cùng, sốt sắng tự mình đưa tôi đi Thanh Nhã Cư.

 

Tôi muốn tự mình lái xe nhưng bị từ chối.

 

Đến Thanh Nhã Cư, lần trước tới nơi này gặp em trai có ánh mắt tinh ranh a.

 

Nhìn qua tôi đã biết không còn như trước nữa.

 

Lập tức đi tới cửa chào đón: “Tiểu thư Tần Bạch Khai, vừa thấy ngài đã biết không phải vật trong ao.”

 

Tôi duỗi mười ngón tay với em trai: “Hi, cho 10 cái!”

 

Em trai hiểu ý cười cười: “Nhất định cho ngài tốt nhất.”

 

Tài nghệ biểu diễn của Thanh Nhã Cư xứng đáng tuyệt nhất.

 

Mười chàng trai body đẹp, vừa đánh đàn, thổi sáo, còn có người biểu diễn võ thuật.

 

Lúc tôi thắc mắc bọn họ có thể vừa nhào lộn vừa đ.ấ.m vỡ tảng đá không, có hai người thực sự bước ra và biểu diễn cho tôi xem động tác lộn ngược và nghiền nát tảng đá.

 

Bọn họ còn thay nhau kể chuyện cười cho tôi vui, nếu không làm tôi cười thì họ sẽ phải uống rượu phạt.

 

Khi tôi cười đến mức ngả vào vòng tay của anh chàng đẹp trai phía sau, anh chàng không né tránh mà còn đưa tay tôi chạm vào cơ bụng tám múi của anh ấy!

 

Cơ bụng tám múi! Sờ thật thích!

 

Woohoo… Đây có phải là thiên đường không?

 

Em trai vừa đẹp trai vừa có cơ bụng tám múi tôi rất thích đấy.

 

Tôi cười toe toét.

 

Hạnh phúc quên cả trời đất, thiên đường Địa Phủ.

 

Đang lúc tôi say đến mức không tự chủ được thì có tiếng “cạch cạch” và cánh cửa bị đạp tung.

 

Tôi và các chàng trai nhìn ra cửa, bị sốc trước những gì xảy ra.

 

Trước cửa xuất hiện một người đàn ông mặc đồ đen âm u, trông như Quỷ Sai.

Quỷ Sai đi tới, móc ra xích sắt: “Tần Bạch Khai phải không? Cô bị bắt vì nợ ngân hàng hơn trăm triệu.”

 

“Không phải!” Tôi không tin: “Tối qua trong tài khoản của tôi còn hàng trăm triệu! Ở đâu ra mắc nợ?”

 

Nợ tiền mua an hồn hương của Hắc Vô Thường tôi cũng trả rồi.

 

Dựa vào cố gắng của 007, tôi đã sớm trả hết nợ và trở thành người giàu có!

“Đi theo tôi một chuyến. Rồi cô sẽ có đáp án.”

 

“Đi thì đi. tôi muốn xem các người giải thích thế nào.”

 

Trên đường đi tôi mở tài khoản xem.

 

Nhìn xem 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, còn là 8 số 0.

 

"Oa ô ô ô ô ô..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-vien-bien-che-dia-phu/chuong-1.html.]

 

Lúc này tôi chỉ muốn khóc.

 

Vẫn là 8 số 0, nhưng phía trước mang dấu trừ.

 

“Chuyện gì đang xảy ra? Địa Phủ phải giải thích cho tôi, tại sao tiền của tôi lại biến mất.”

 

Sau khi xem xong tài khoản, tôi cảm thấy mình sắp bị xuất huyết não, thái dương sưng tấy và đau đớn.

 

Chạm vào cái gì cũng có thể nhưng tiền của tôi thì không được.

 

Tiền của tôi!

 

Tôi đã làm việc chăm chỉ và tiết kiệm từng đồng!

 

Tôi đã không ngủ từ sáng đến tối, làm liên tục ngày đêm mới tiết kiệm được số tiền này!

 

Không phải mới đến Địa Phủ tôi đã trở thành phú bà, nhớ ngày đó _ _

 

Trong túi trống trơn.

 

Khi mới đến Địa Phủ, còn chưa đi kiếm tiền đã mắc nợ.

 

Trở thành ma cũng không dễ dàng hơn bao nhiêu.

 

Trước khi rời đi Hắc Vô Thường nói cho tôi biết, cầu Nại Hà ở Địa Phủ đang bảo dưỡng định kỳ, đang tìm quỷ tới phá gạch.

 

Hơn nữa, loại công trình Địa Phủ này ưu tiên tuyển dụng ma mới.

 

Toi nhanh chóng chạy đến cầu Nại Hà.

 

“Anh trai à, các anh đang tuyển nhân công à?”

 

“Một ngày 3 tiếng, mỗi tiếng 10 minh tệ.”

 

10 minh tệ cũng được.

 

Nhưng anh trai này đã khiến tôi vỡ mộng: “Hôm nay tuyển đủ rồi, sáng sớm mai đến ứng tuyển nhé.”

 

Ôi trời, đến công việc 10 minh tệ cũng không đến lượt tôi…

 

Lợi dụng việc ma có thể bay nhanh, ở Địa Phủ tôi nhanh chóng càn quét cơ hội tìm việc.

Hồn ma ở lại rất nhiều, phục vụ ở Địa Phủ cũng không tệ, có rất nhiều cơ hội việc làm.

 

Nhưng tìm được việc là điều ngoài sức tưởng tượng.

 

Nhân viên văn phòng yêu cầu bằng đại học trở lên, mà tôi thì chưa tốt nghiệp đại học, bảo vệ thì yêu cầu cao 1m72 trở lên, tôi nhảy lên mới đủ chiều cao.

 

Nhân viên phục vụ ở Thanh Nhã Cư cũng không dễ làm. Anh chàng tuyển dụng chỉ cần nhìn tôi hai lần đã nói không làm được việc bưng trà rót nước, chỉ hợp làm khách làng chơi.

 

Làm hồn ma bay tới bay lui không mệt nhưng tinh thần lại mệt.

 

May mắn Địa Phủ thông báo tuyển dụng cứu vớt tôi.

 

“Địa Phủ thông báo tuyển ngoài biên chế: nhân viên trận pháp. Yêu cầu: Hiểu rõ kiến thức trận pháp. Lương hàng tháng 1 triệu. Thành tích xuất sắc cuối tháng được vào danh sách thưởng công đức. ”

 

Ngay lập tức nước miếng của tôi liền chảy xuống.

 

Ông nội tôi là thần côn nổi tiếng khắp nơi, khi còn bé đồ chơi của tôi chính là rương sách cổ của ông.

 

Nội dung bên trong cực kỳ khó hiểu.

 

Sau này ông nội tôi đột ngột qua đời, tôi thành trẻ mồ côi.

 

Khi nhớ ông nội, tôi sẽ lấy những cuốn sách đó ra đọc.

 

Cứ như thế, nội dung bên trong sách cổ, tất cả tôi đều nhớ kỹ.

 

Đáng tiếc chỉ là một rương sách giải trí.

 

Tôi đã thử những thứ trong đó, đều là lừa bịp.

 

Nếu không khi còn sống, tôi đã đổi đời. Không phải luôn nghèo hèn.

 

Nhưng khi đến Địa Phủ, tôi cảm nhận được luồng năng lượng mơ hồ giống trong sách miêu tả.

 

Nội dung tôi đã đọc trong sách, lúc này trở nên sống động vô cùng.

 

Công việc tôi xem lúc trước, có mức lương hàng tháng là 5000, tham lam thì mức 10000 một tháng là đủ.

 

Bây giờ tôi nhận ra trước đây nhầm chỗ.

 

Tôi biết rõ làm công việc liên quan đến sách cổ kia sẽ có lãi hơn, đây là ngành nghề hiếm có, nhưng tôi không có kinh nghiệm lại nhát nên phải luyện cho quen rồi đi tìm việc phù hợp.

 

Nhìn chằm chằm vào “lương 1 triệu”, tôi nghĩ: Sợ quái gì, dám tuyển dụng tôi liền dám làm!

 

Lương 1 triệu!

 

Tôi nhất định phải thể hiện tốt để giành được công việc này!

 

Khi tôi bước đến chỗ nhân viên tuyển dụng, miệng nhanh hơn não, thốt lên một câu: “Biết trận pháp nhưng không có kinh nghiệm có nhận không?”

 

Tôi thật sự muốn tát vào mặt mình, cho chừa cái miệng thành thật, cho chừa cái miệng ngu.

 

Cô gái trẻ ở quầy lễ tân vẫn mỉm cười: “Được. Vị trí này trực thuộc Phán Quan, nên sẽ do Phán Quan phỏng vấn, sẽ chịu đựng áp lực lớn. Nếu cô xác định thì theo tôi đi hướng này.”

 

Phán Quan đeo kính, trông rất hiền lành.

 

Các câu hỏi cũng sắc bén.

 

“Vị trí của chúng tôi ưu tiên những người có kinh nghiệm, cô không có kinh nghiệm, tại sao cô lại nghĩ chúng tôi sẽ tuyển cô và bỏ qua những người có kinh nghiệm? Cô tự tin bản thân mình sao?”

 

“Là một nhân viên ngoài biên chế, tháng đầu tiên phải nắm bắt công việc làm từ 9h đến 5h. Sau đó không cố định giờ làm, cần người sẽ gọi. Theo tôi được biết, trước khi c.h.ế.t cô chưa tốt nghiệp, có thể chịu được áp lực công việc không?”

 

“Tuy chưa có kinh nghiệm nhưng tôi có kiến thức phong phú, sau khi nhận việc thì sẽ tích lũy được kinh nghiệm. Việc tôi thiếu kinh nghiệm không phải vì năng lực không đủ, mà do tôi không có cơ hội thực hành, hy vọng Phán Quan cho tôi một cơ hội. ”

 

Tôi tự động viên trong lòng.

 

“Mặc dù tôi là sinh viên không có nghĩa là khả năng chịu áp lực kém, trên thực tế, khi còn ở trường học, tôi vừa học vừa phải chịu áp lực kiếm tiền, mỗi năm đều có học bổng.”

 

Loading...