Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhật Hạ Vân Thính - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-05-14 14:32:17
Lượt xem: 137

Những năm qua, đi theo Phó Hách Ngôn, anh ta thực sự đã trưởng thành rất nhiều. Văn phòng của Phó Hách Ngôn có một phòng nghỉ riêng liền kề. Khi Phó Hách Ngôn họp, tôi vào nghỉ ngơi.

Đôi khi quá tuân thủ quy tắc sẽ khiến mối quan hệ mãi mãi chỉ dừng lại ở mức này. Vì Phó Hách Ngôn không muốn nuôi tình nhân, nên chỉ có tôi, người chính chủ, mới có thể chủ động mở đầu cho chuyện này. Cuộc họp kết thúc đã rất muộn. Khi tôi ra khỏi phòng nghỉ, thấy Phó Hách Ngôn, không có vẻ gì là mình đã làm sai, còn chủ động chào anh ta.

"Phó tổng, em mệt quá, nên vào ngủ trước một lát, em không nằm giường anh, chỉ nằm trên sofa thôi."

Giọng nói mềm mại, khiến chính bản thân tôi cũng nổi da gà. Phó Hách Ngôn nhíu mày: "Mới mấy ngày mà, gan to ra nhỉ."

Tôi mỉm cười e ấp: "Đi theo anh, em học được rất nhiều thứ, anh không phải nói phải giống như cô ấy sao? Trước đây, phu nhân cũng không rụt rè ngồi trong văn phòng đợi anh mãi đâu."

Không khí trở nên lạnh lẽo. Đối mặt với ánh mắt của anh ta, tôi vẫn mỉm cười, không thay đổi vẻ mặt.

Anh ta từ từ bước đến trước mặt tôi, nhéo cằm tôi, cười lạnh: "Vậy thì đừng để lộ tẩy, nếu không…"

Tôi thốt lên: "Sẽ c.h.ế.t rất thảm."

Anh ta nhướng mày một cách ngạc nhiên. Tôi nói: "Phó tổng, em hơi đói."

Anh ta nói: "Có liên quan gì đến tôi?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhat-ha-van-thinh/chuong-6.html.]

Tôi nói: "Em đoán anh cũng đói, cùng ăn khuya không?"

Anh ta khẽ hừ một tiếng, tiếp tục xử lý công việc, không thèm quan tâm đến tôi. Nửa tiếng sau, tôi đem cho anh ta một chiếc đùi gà: "Phó tổng, anh nếm thử đi, đùi gà này ngon tuyệt cú mèo, ăn hoài không chán, còn giúp tiêu hóa nữa."

Ánh mắt của người đàn ông vẫn dán vào tài liệu trong tay, không thèm nhìn tôi lấy nửa con mắt. Tôi lắc lư chiếc đùi gà trước mặt anh ta:  "Thật sự không ăn?"

"Cút đi."

Con gà nướng này quá to, tôi ăn một mình cũng không hết. Cuối cùng, tôi và Tiểu Trương ở ngoài văn phòng đã giải quyết nó.

Tôi nói: "Thơm thế mà anh ta không ăn, anh ta có phải là người sói không, đây chính là là tổn thất của anh ta."

Tiểu Trương thở dài: "Phó tổng có nhãn lực rất cao, e rằng chỉ có phu nhân mới có thể khiến anh ta mất kiểm soát."

Bị ai đó khen bất ngờ như vậy, tâm trạng tôi khá tốt. Hai chúng tôi đang trò chuyện vui vẻ thì bỗng dưng những người trong văn phòng bước ra. Họ nhìn thấy hai chúng tôi mỗi người cầm một chiếc đùi gà, Tiểu Trương vì muốn giữ gìn hình ảnh lịch sự nên vừa ăn vừa xỉa răng.

Phó Hách Ngôn mặt lạnh như tiền.

"Trừ lương."

Loading...