Nhật Hạ Vân Thính - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-05-14 14:34:41
Lượt xem: 184
Sau đó tôi lại chia cho Tiểu Trương ăn, nhưng anh ta nhất quyết không chịu nhận. Vậy thì làm sao tôi có thể hối lộ người khác, vun đắp mối quan hệ? Những món ngon này tôi chỉ có thể ăn một mình.
Làm việc cường độ cao rốt cuộc cũng không ổn, Phó Hách Ngôn bị ốm. Do làm việc cường độ cao, cộng thêm việc ăn uống không đều đặn, bệnh dạ dày cũng tái phát. Bệnh dạ dày của anh ta khiến tôi rất đau đầu.
Khi mới quen Phó Hách Ngôn, anh ta đã bị bệnh dạ dày, nhưng không nghiêm trọng như bây giờ. Mỗi lần chỉ có tôi ở bên cạnh, anh ta mới có thể ăn thêm vài miếng cơm.
Tiếc là bây giờ tôi chỉ là người thế thân. Đôi khi có thể táo bạo hơn, nhưng vẫn phải giữ chừng mực cơ bản. Trong lòng luôn mắng anh ta không biết ăn uống, nhưng cũng không thể cưỡng bức bẻ quai hàm anh ta để anh ta ăn. Lần này hơi nghiêm trọng, bệnh dạ dày còn dẫn đến sốt.
Phó Hách Ngôn hôn mê cả đêm, không thể đút cơm cho anh ta ăn.
Tiểu Trương lo lắng đi lại: "Phải làm sao đây?"
Anh ta lại đi tìm đầu bếp hợp khẩu vị Phó Hách Ngôn. Bất lực, tôi chỉ có thể xắn tay áo vào bếp, nấu một bát "mỹ thực đen tối", kiên nhẫn đút cho anh ta ăn.
Người đàn ông hôn mê nhăn mặt, không chịu ăn. Tôi trực tiếp bẻ miệng anh ta ra, từng chút một dùng muỗng đút vào. Một bát thứ đen sì, mất hơn nửa tiếng mới đút hết. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Lần nào đó đi làm nhiệm vụ, tôi cũng từng rơi vào tình trạng hôn mê không thể ăn uống.
Là người chị em tốt của tôi, Hạ Lộ, đã nấu thứ này, ép tôi ăn, tôi mới sống sót. Vì vậy, khi biết Hạ Lộ bị bắt, dù nguy hiểm đến đâu, tôi cũng phải đến cứu cô ấy. Nửa đêm về sáng, Phó Hách Ngôn vẫn hôn mê, vẫn luôn nắm lấy tay tôi.
Người giúp việc nói: "Kể từ khi phu nhân qua đời, Phó tổng luôn ngủ không ngon giấc. Mỗi tối phải làm việc đến khuya mới ngủ, ăn uống cũng phải thúc giục mới chịu ăn. Để không phải nghĩ đến phu nhân, Phó tổng tự làm khổ bản thân mình, nếu phu nhân biết, chắc chắn sẽ đau lòng vô cùng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhat-ha-van-thinh/chuong-7.html.]
"Thưa cô Vân, Phó tổng thực ra đối xử với cô không giống ai khác, tôi cũng luôn nhìn thấy bóng dáng phu nhân ở cô, nhưng phu nhân đã qua đời rồi, con người ta cần phải nhìn về phía trước."
"Hy vọng cô có thể chăm sóc tốt cho anh ấy, giúp anh ấy sớm thoát ra khỏi nỗi buồn."
Ánh sáng ấm áp chiếu lên chăn, tôi nhìn khuôn mặt say ngủ của Phó Hách Ngôn, không nói gì.
“Dạo này cư cử thế này, có ý đồ gì?"
Người đàn ông nằm trên giường bệnh, vẫn đang xử lý công việc, ngẩng đầu hỏi tôi. Tôi nói: "Trả nợ."
Phó Hách Ngôn lạnh mặt nói: "Em vẫn chưa trả hết."
Tôi bị đuổi ra khỏi phòng. Trợ lý Tiểu Trương vẻ mặt xin lỗi: "Phó tổng vẫn chưa khỏi bệnh, nên giọng điệu có hơi hung dữ, cô đừng để bụng."
Tôi cũng không tức giận, còn có chút mới mẻ. Phó Hách Ngôn trước đây chưa bao giờ nổi giận với tôi.
Trước đây anh ta không phải là không có tính khí, chỉ là đè nén nó trước mặt tôi.Bây giờ anh ta thực tế hơn. Tôi cũng khá thích.
"Chị Vân, chị thật biến thái."