Nhật Ký Ngày Tận Thế (Edit) - Chương 79: Hoa Hạ Đô- Bản Đồ Phân Bố Thế Lực Trong Căn Cứ (2)
Cập nhật lúc: 2024-10-22 19:56:23
Lượt xem: 3
Cấu trúc các tòa nhà dân cư hầu như giống nhau, với mái ngói trắng và gạch đỏ, cao hai mươi sáu tầng, chỉ cách bức tường sắt phía trên cùng khoảng một mét. Cứ mỗi đoạn, trên bức tường sắt lại có một chiếc đèn chiếu sáng, làm cho toàn bộ căn cứ sáng như ban ngày. Đèn bật lúc tám giờ sáng và tắt vào chín giờ tối.
Cuộc sống không còn những thú vui giải trí như thời kỳ an nhàn trước đây, con người giờ chỉ xoay quanh việc tìm kiếm thức ăn và nguồn nước. Các cửa hàng chỉ bán những thứ cần thiết như quần áo và đồ dùng bằng sắt.
Mỗi sáng, lúc bảy giờ ba mươi, căn cứ sẽ cung cấp một thùng nước sạch từ nguồn nước máy. Theo lý thuyết, vì căn cứ nằm sâu hàng ngàn mét dưới lòng đất, nước nguồn hẳn phải rất dồi dào, nhưng Dương Lôi lại giải thích điều này một cách mập mờ.
Ngô Tiểu Hinh chỉ ghi nhớ trong đầu, không hỏi thêm.
“Thức ăn phải được kiếm qua lao động.”
Dương Lôi vừa nói vừa liếc nhìn tấm thẻ trên chùm chìa khóa trong tay, rồi ngẩng đầu lên. Phía trước có một biển chỉ dẫn, trên đó ghi dòng chữ “Khu 52”.
Trên suốt quãng đường đi dọc theo đại lộ, cả hai bên đường với những tòa nhà giống hệt nhau đều có những biển chỉ dẫn như vậy. Biển chỉ dẫn này thường xuất hiện ngay lối vào những con ngõ nhỏ, chỉ ra khu vực mà họ đang đứng. Từ “Khu 10 - Khu 52”, Ngô Tiểu Hinh nhớ rằng người phụ nữ kia đã nói, căn hộ dành cho họ nằm ở “Khu 52”, vậy có lẽ chính là nơi này.
Quả nhiên, Dương Lôi quay lại nói với họ: "Chính là ở đây." Sau đó, anh ta dẫn họ đi vào trong.
Ánh sáng của những chiếc đèn bị che khuất bởi các tòa nhà, tạo ra những tầng lớp bóng tối chồng lên nhau, bao trùm cả con phố. Cứ mỗi đoạn ngắn lại có một chiếc đèn đường, xua tan bóng tối gần đó. Trước vài ngôi nhà, những người phụ nữ đeo tạp dề tụ tập thành từng nhóm nhỏ. Họ liếc nhìn nhóm của Dương Lôi khi anh ta dẫn người tới, nhưng không bày tỏ thái độ gì rõ rệt. Vẻ thờ ơ trên gương mặt họ, so với bóng tối, lại càng khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo hơn. Đi sâu vào trong, họ tìm thấy tòa nhà được đánh số 5.
Phía trước tòa nhà yên tĩnh lạ thường, chỉ có đèn sáng trong một căn hộ trên tầng hai. Ngô Tiểu Hinh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, đúng tám giờ tối.
Không ngạc nhiên khi những người này trông có vẻ rảnh rỗi.
Dương Lôi đẩy cánh cửa không khóa, và đèn cảm ứng trong tòa nhà lập tức bật sáng. Thang máy bên cạnh thì đang trong tình trạng nghỉ hoạt động. Cầu thang tầng một chỉ có vài bậc, tổng cộng có bốn cánh cửa. Hai cửa đối diện ngay chân cầu thang và hai cửa hai bên, được đánh số 500, 501, 502.
Căn hộ của Ngô Tiểu Hinh và nhóm là 504, 505, 506, nằm ở tầng hai. Vì vậy, họ không dừng lại lâu mà đi thẳng lên tầng.
Tuy nhiên, không ngờ căn hộ 505, nằm ngay đối diện cầu thang, lại đang để cửa hé mở, và ánh sáng từ bên trong chiếu qua khe cửa kéo dài ra sàn nhà.
Cả nhóm đều cảm thấy khó hiểu, nhìn về phía tấm thẻ số trên chùm chìa khóa của Dương Lôi để xác nhận xem có nhầm lẫn không.
Căn hộ 505 lẽ ra phải là của họ. Vậy tại sao lại có vẻ như có người đang ở trong đó?
Khuôn mặt của Dương Lôi thoáng hiện vẻ khó chịu, nhưng do ánh sáng yếu nên không ai nhận ra. Anh ta chỉ đưa hai chiếc chìa khóa còn lại cho Ngô Tiểu Hinh, rồi đẩy cánh cửa căn hộ 505 ra. Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, anh ta sững sờ.
Ngô Tiểu Hinh đưa một chiếc chìa khóa cho Thẩm Bân, giữ lại chiếc còn lại, sau đó nhón chân nhìn qua vai Dương Lôi vào bên trong. Cô phát hiện ra rằng kẻ đang chiếm căn hộ này chính là cậu bé họ đã gặp khi mới vào căn cứ.
Có lẽ do không phát hiện ra có người đến, cậu nhóc đang trồng chuối trong góc gần nhà vệ sinh, mắt nhắm nghiền, miệng lẩm bẩm gì đó. Khi lại gần, Ngô Tiểu Hinh nghe loáng thoáng: “Cố lên, chỉ còn 500 lần nữa thôi. Làm xong những cái này, mình có thể đánh bại những kẻ bắt nạt mẹ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhat-ky-ngay-tan-the-edit/chuong-79-hoa-ha-do-ban-do-phan-bo-the-luc-trong-can-cu-2.html.]
Cậu bé có lẽ bị suy dinh dưỡng, cả cơ thể gầy yếu, khuôn mặt nhỏ nhắn dưới ánh đèn cũng trở nên vàng vọt. Ngô Tiểu Hinh và những người khác đứng ở cửa, không ai lên tiếng làm phiền cũng chẳng ai bước lên đỡ.
Sau khoảng hai phút, rõ ràng có thể thấy cánh tay cậu bé rung lên hai lần, suýt ngã. Ngô Tiểu Hinh suýt nữa đã lao lên, ôm lấy cậu bé và nói rằng, làm như vậy chỉ khiến bản thân mệt mỏi thêm, cậu còn nhỏ, việc rèn luyện không phải chuyện một sớm một chiều có thể hoàn thành.
Nhưng cô không thể di chuyển, cũng không thể nói được. Cậu bé với thân hình nhỏ bé cứng đầu vẫn lắc lư đứng đó, giọng đếm số dần nhỏ lại. Khi Ngô Tiểu Hinh lo lắng cậu bé có gặp chuyện gì không, thì bất chợt nghe thấy tiếng “bịch”, cậu bé cuối cùng cũng không thể chịu đựng thêm, ngã xuống đất, nằm bất động.
Mọi người như bật công tắc, cùng lúc lao lên. Người chạy nhanh nhất là Dương Lôi, anh cúi xuống vỗ vỗ má cậu bé đang đỏ lên, rồi kéo nhẹ mí mắt kiểm tra, sau đó nói với Ngô Tiểu Hinh và Lâm Linh: “Qua đây giúp mát-xa đùi cho cậu ấy, và một nam nữa mát-xa cánh tay bên kia.” Nói xong, anh ta cúi xuống nhẹ nhàng nâng chân trái của cậu bé lên, bắt đầu mát-xa.
Dương Khoát, Ngô Tiểu Hinh và Lâm Linh cùng tiến lên giúp đỡ. Những người còn lại đứng xung quanh, ánh mắt đầy lo lắng nhìn theo.
Trái tim của họ vốn không lạnh lùng, dù cuộc sống khắc nghiệt đã làm họ trở nên có phần tàn nhẫn, nhưng đó chỉ là so với người lớn. Đối với trẻ con, đặc biệt là những đứa trẻ đáng thương như thế này, họ luôn giữ trong mình sự mềm lòng.
Mẹ của Lan Lan lấy ra từ ba lô một chai nước suối, mở nắp, nhẹ nhàng nâng đầu cậu bé lên và từ từ nghiêng chai nước về phía miệng cậu.
Không ngờ, có lẽ vì quá khát, ngay khi chai nước chạm vào đôi môi khô khốc, cả người cậu bé như sống lại, nhắm mắt cọ cọ vào miệng chai. Cùng lúc, hai cánh tay đang được Ngô Tiểu Hinh và Lâm Linh mát-xa liền vùng ra, định với lấy chai nước.
Hành động ngây ngô của cậu bé khiến mẹ Lan Lan vừa buồn cười vừa bất lực, bà liền đưa chai nước cho cậu bé cầm, sau đó quay lại nhìn mọi người với ánh mắt nhẹ nhõm: “Chắc là không sao rồi.”
“Ừm?” Cậu bé đang uống nước ngon lành, ý thức đã phục hồi phần lớn. Nghe thấy có người nói, cậu liền mở to mắt, và khi thấy mười mấy người đang vây quanh mình, cậu rút lui vài bước, nhưng vẫn không quên tiếp tục uống nước. Đôi mắt trong veo của cậu cẩn thận quan sát mọi người, khi nhìn thấy Ngô Tiểu Hinh và Lâm Linh, cậu thoáng ngạc nhiên rồi chớp mắt, nước mắt như dòng nước vỡ đập tuôn ra.
Điều này làm mọi người sững sờ, mẹ Lan Lan vội nói: “Ôi ôi, đừng khóc, đừng khóc, khóc rồi nước uống vào sẽ phí mất.”
Nghe vậy, mọi người đều bật cười, không ngờ câu nói đó thực sự khiến cậu bé ngừng khóc. Cậu bĩu môi, đôi mắt cứng đầu nhìn thẳng vào Ngô Tiểu Hinh.
“Cháu… có quen cô sao?” Nhìn ánh mắt của mọi người đang đổ dồn về phía mình, Ngô Tiểu Hinh cười gượng gạo.
Cậu bé gật đầu mạnh mẽ.
Ngô Tiểu Hinh ngạc nhiên, cô cẩn thận nhìn kỹ cậu bé.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu chỉ có đôi mắt là sáng ngời, mái tóc khô khốc đã dài che tai, quần áo trên người bẩn đến nỗi không còn nhìn ra màu sắc ban đầu, trên khuôn mặt cũng đầy bùn đất và những thứ linh tinh khác không thể nhận ra.
Điều này khiến Ngô Tiểu Hinh không thể chắc chắn về danh tính của cậu bé. Sau một lúc do dự, cô lấy từ túi ra một chiếc khăn và thử lau mặt cho cậu bé.
Nhưng cậu bé liền ngửa đầu ra sau, không quên đặt chai nước xuống đất, mắt nhìn thẳng vào Ngô Tiểu Hinh rồi nói: “Mẹ bảo không được làm sạch mặt.”