Như tơ liễu bay trong gió - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-09-20 21:33:20
Lượt xem: 279
3.
Về nhà mới cùng Phong Kỳ, tôi ngồi trên ghế sofa lướt khoảnh khắc trên điện thoại.
Cô bạn thân nhất của tôi – Lưu Viên Viên cũng mới cưới, xem ảnh cưới mà cô ấy đăng lên Wechat Moments, tôi chợt nhớ ra mình và Phong Kỳ thậm chí còn chưa chụp ảnh cưới.
Vốn dĩ bố mẹ hai bên đều muốn tổ chức một đám cưới thật hoành tráng, dù sao hai nhà họ Phong và họ Liễu chúng tôi đều là những gia tộc có danh tiếng , hào môn trong giới.
Tôi đã không muốn một đám cưới như vậy. Kết hôn cùng với Phong Kỳ giống như thứ mà tôi đã trộm được từ Liễu Nhứ. Làm sao tôi có thể vô liêm sĩ đi khoe khoang khắp nơi thứ đáng lẽ không thuộc về mình như vậy chứ.
Lúc tôi đang xe khoảnh khắc của vợ chồng Lưu Viên Viên , thì cô ấy gọi đến.
“Viên Viên,” tôi bắt máy lên tiếng trước:” Hôm nay tớ cùng Phong Kỳ lãnh chứng rồi.”
“Với ai cơ?” Lưu Viên Viên đầu bên kia vẫn đang ríu rít,” Bây giờ là mấy giờ? Không phải cậu vừa ngủ dậy chứ?”
Tôi liếc mắt nhìn cửa phòng làm việc trên lầu của Phong Kỳ để chắc rằng anh ấy không nghe thấy tôi nói gì, rồi tôi nói tiếp: “ Phong Kỳ.”
“ Chờ chút bạn ơi, cậu đang nói Phong Kỳ của Phong gia sao?” Lưu Viên Viên tiếp tục hoài nghi.
“ Đúng vậy, đúng là anh ấy.”Tôi có chút ngơ ngác nói.
“ Trời ơi, cuộc sống này đúng là cái gì cũng có thể xảy ra mà. Còn ghê gớm hơn việc đi du hành vượt thời gian nữa.” Lưu Viên Viên hét lên ở đàu kia của điện thoại “Liễu Nhược Vi, nhất cậu rồi, cậu thật sự kết hon được với Phong Kỳ đó sao. Người đàn ông mà tất cả phụ nữ ở Nam An, ai ai cũng muôn lấy làm chồng!”
Tôi đau đầu vì tiếng ồn của cô ấy, nhìn nhìn xung quanh và hạ giọng xuống:” Tớ thích Phong Kỳ, thích rất lâu, rất lâu rồi.”
Đầu bên kia im lặng, tôi tưởng rằng đang bị mất tín hiệu, ai ngờ Lưu Viên Viên lại hét lên tiếp:” Cậu biết Phong Kỳ nhiều năm rồi hả? Trời ơi, Liễu Nhược Vi, mấy năm nay cậu quen biết Phong Kỳ rồi sao? Trời móe.”
???Đây có phải là vấn đề không?
Tôi phát hiện rằng trọng tâm chú ý của Lưu Viên Viên luôn khác tôi, tôi phải kiểm chế lại không đánh cậu ấy, nhắc nhở cô ấy:” Không phải trọng điểm là tớ thích anh ấy sao?”
“ À à, đợi xíu, để tớ nhớ lại xíu! Chẳng phải đó chính là vị trúc mã ca ca khiến cậu bỏ rơi tớ để đi du học nước ngoài sao?”
Chời ơi, con nhỏ này, cung phản xạ của nó chắc nó thể quay quanh trái đất hai lần.
“ Vậy giờ cậu đã cưới được anh ấy rồi, ước mơ của cậu thành hiện thực rồi đúng không?” Giọng của Lưu Viên Viên đầu bên kia ngập tràn vẻ phấn khích:” Vợ cưng của tổng giám đóc pá đạo..không không... Vợ yêu của nhà khoa học bạo ngược, chỉ mới nghĩ đến thôi mà khiến tớ hưng phấn rồi!”
Thôi toi rồi, từ cái giọng điệu hưng phấn này, có vẻ như cô ấy đã có cảm hứng cho một cuốn tiểu thuyết mới.
Tôi thấy ớn lạnh khi nghĩ đến những cuốn tiểu thuyết trong tương lai gần sẽ được xuất hiện trên nhiều nền tảng tiểu thuyết khác nhau như là :” Cô vợ kiêu ngạo của nhà khoa học mặt lạnh”, “ Nhất thai 88 bảo bảo:nhà khoa học đừng chạy”,..vân vân.
“ Nhưng mà!” Tôi lập tức cắt ngang dòng suy nghĩ kì quái của cô ấy, “ Hình như anh ấy là bạn trai cũ của chị họ tớ.” Lòng tôi nặng trĩu như đá.
“ Thật là kịch tính...kích thích..” Lưu Viên Viên phun ra được hai từ đó, sau đó lại nói:” Trong tiểu thuyết của mình, mình cũng chưa bao giờ dám viết vậy.”
Tôi day day thái dương nói:” Vậy nên tớ cũng không biết phải nói với chị họ tớ thế nào.”
“Để tớ nói cho cậu biết một chuyện,” Lưu Viên Viên nói,” Cậu không có trộm cái gì của ai hết, hai người là đường đường chính chính lãnh chứng, hôn nhân được pháp luật bảo vệ, vậy thì tại sao cậu phải sợ bạn gái cũ của anh ta?”
Nhắc đến chuyện này, tôi vắt chéo chân, hỏi bậy:” Chẳng phải cậu từng nói đàn ông sẽ không bao giờ quên ánh trăng sáng của đời mình, rằng người cũ vừa khóc thì người mới thua sao?”
“ Mình cũng không nắm chắc cái này... À mà , Lưu Nhược Vi, sao hôm nay tớ cảm thấy cậu đa sầu đa cảm thế? Bình thường cậu không căng thẳng như vậy. Cậu chính là gái thẳng – cá khô chuyên ngành Khoa học kĩ thuật.”
Tôi cũng cảm thấy tâm trạng mình hôm nay rất lạ, Phong Kỳ là ngoại lệ duy nhất của tôi.
4.
Sau khi cúp máy với Lưu Viên Viên, tôi cảm thấy chán nản vô cùng, quyết định mở điện thoại ra xem Zhihu.
Tôi lướt thấy một chủ đề như thế này:” Kết hôn với người mình đã yêu thương từ rất lâu rồi là cảm giác như thế nào?”
Cảm ơn vì lời mời.Tôi đang ở nhà và mới vừa lãnh chứng xong.
Kết hôn với Phong Kỳ là cảm giác như thế nào...
Tôi lục tung mớ từ vựng văn học còm cõi, ít ỏi đến đáng thương còn sót lại trong đầu, bắt đầu gõ câu trả lời:
“Giống như việc lúc bạn còn nhỏ, nhìn thấy một con búp bê vô cùng xinh đẹp, tinh tế trong cửa hàng của trung tâm mua sắm, bạn rất thích nó nhưng không mua được vì thế ngày nào bạn cũng phải đến trung tâm mua sắm để xem.
Sau khi ngắm nhìn nó rất lâu, từ ngày này qua ngày khác, một ngày nọ, nhân viên của cửa hàng đã lấy búp bê ra và đưa cho bạn, nói rằng con búp bê này từ hôm nay thuộc về bạn.
Phản ứng đầu tiên đương nhiên là vui mừng khôn siết, nhưng sau đó sẽ nảy sinh cảm giác không chân thực, sau đó sẽ là sợ hãi, sợ người khác cũng thích con búp bê, sợ con búp bê bị thất lạc.
Mất đi một thứ gì đó sau khi có được nó còn đau đớn hơn nhiều so với việc không bao giờ có được.”
Lời nói của Lưu Viên Viên trước lúc cúp máy vẫn còn văng vẳng bên tai tôi:
“ Cậu đừng sợ, chuyện của Phong Kỳ và Liễu Nhứ đã là chuyện của năm năm về trước rồi, sao cậu phải sợ chồng của mình chứ. Cậu cũng chả kém Liễu Nhứ điểm nào, tình cảm thanh mai trúc mã vẫn còn đó, nhất cự ly nhì tốc độ, thỏ chỉ cỏ gần hang, chị em, hãy dũng cảm mà tấn công nhé...”
Tôi phải thừa nhận là Lưu Viên Viên, cậu ấy đang quá phấn khích, nên hộ thống ngôn ngữ có hơi rối loạn.
Nhưng cũng phải công nhận lời thì loạn thật nhưng lý thì không loạn.
Thử chủ động tấn công anh ấy xem?
Chắc là Phong Kỳ buổi tối không ăn nhiều, tôi mở tủ lạnh tìm nguyên liệu nấu bát mì cà chua trứng cho anh ấy.
Đây là món tôi nấu ngon nhất. Tôi nhớ khi còn đi học ở Anh, tôi sống sót là nhờ vào món mì trứng này cả đấy!
Khóc trong lòng nhiều chút. Cay đắng quá.Chủ yếu là vì tôi không biết nấu món khác.
Tôi hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh và xua đi nổi lo lắng trong lòng, rỗi gõ cửa phòng làm việc của Phong Kỳ.
Phong Kỳ nhanh chóng ra mở cửa cho tôi. Anh ấy nhìn tôi, có chút khó hiểu:” Sao vậy?”
“ Do tối nay em thấy anh chưa ăn gì cả, nên em nấu cho anh một bát mì,” tôi nhìn vào mắt anh,” Em sợ anh đói.”
Phong Kỳ hơi sững sốt một chút, nhanh chóng trả lời: “ Được rồi, anh đi ăn ngay đây.”
Phong Kỳ xắn tay áo lên, cầm đũa, và bắt đầu ăn.
Tôi chống cằm chăm chú nhìn anh ấy. Anh ấy rất rất đẹp trai. Đường nét trên mặt anh ấy thanh tú, đẹp như tranh vẽ. Nhất là khi tôi nhìn ở góc độ này, chiếc mũi cao của anh ấy thật đẹp.
Phong Kỳ ăn một mạch gần hết bát, thấy tôi ngơ ngác nhìn anh, không khỏi ho nhẹ nói:
“ Em không ăn hả?”
Tôi xua tay, lại biến thành Liễu Nhược Vi vô tư, lại dùng lí do lúc trước:” do bà dì đang đến , nên em không thèm ăn lắm.”
“ Há miệng ra.” Phong Kỳ cuộn mì đút vào miệng tôi. Từ trước đến nay anh chưa từng thân mật với ai như vậy, nên tay chân có hơi cứng ngắc, có chút không tự nhiên.
Tôi ngoan ngoãn vâng lời, mở miệng ra theo phản xạ.
Sợi mì mềm, có vị nước sốt cà chua, chua ngọt, rất ngon miệng.
Gượm đã, Phong Kỳ không lấy một đua đũa mới để đút cho tôi, điều đó có nghĩa là...
Ahhhhhhhhhhh chúng tôi có một nụ hôn gián tiếp!!!
Khi tôi nhận ra điều này , tôi cảm thấy mặt đỏ bừng lên, nhiệt độ hai bên tai đột nhiên tăng vọt.
Phong Kỳ đưa tay chạm khẽ vào má tôi và hỏi:
“ Sao mặt em đỏ thế? Có phải do đang trong kỳ nên em bị sốt đúng không?”
Tôi đột nhiên cảm thấy mặt mình càng đỏ hơn nữa, chỉ có thể mơ hồ mà đánh trống lảng:
“ Không phải đâu, anh lo lắng quá rồi, em đi ngủ trước nha.”
Phong Kỳ đột nhiên căng thẳng, nghiêm túc nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhu-to-lieu-bay-trong-gio/chuong-2.html.]
“ Anh nghĩ do sự điều hòa bất thường của hệ hần kinh giao cảm trong cơ thể lúc trong kỳ kinh nguyệt, khiến các mao mạch giãn ra và khiến cơ thể phát sốt”
Có anh mới thần kinh điều tiết bất thường ấy!
Tuân thủ nguyên tắc đoan chính và đức độ trước mặt chồng yêu, tôi nhẹ nhàng nói:
“ Vậy em đi ngủ một giấc là ổn thôi, không sao đâu, anh đừng lo lắng nhé!”
“Chúng ta đến bệnh viện.” Phong Kỳ bỏ đũa trong tay xuống, chỉnh lại tay áo.
“ Anh chợt nhớ ra rằng nếu em bị virus tấn công trong thời kỳ kinh nguyêt, gây nhiễm trùng đường hô hấp thì cũng sẽ gây sốt.”
...Nếu không phải em thích anh, thì bây giờ em sẽ đánh anh.
“Không,”tôi đứng dậy và chạy khỏi bàn ăn,
“ Anh ăn nốt đi, em đi ngủ trước đây.”
5.
Tôi bị đánh thức bởi cuộc gọi của Lưu Viên Viên.
Lúc đầu cô ấy phàn nàn về việc Tử Cẩn bận rộn cho đám cưới như thế nào, sau đó hẹn tôi ở quán mì chả cá ở phố ăn vặt sau trường trung học Nam An.
“ Liễu Vi Nhược, cậu nhanh lên một tí, chúng ta dùng bữa xong , tớ với cậu đi xem váy cưới.”Lưu Viên Viên đầu bên kia hét lên, không có tí xấu hổ nào của cô dâu mới cưới.
Tôi qua loa đáp lại, vén chăn ra khỏi giường.
Vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thơm phức, tôi còn chưa mời giúp việc nên người duy nhất có thể vào bếp làm đồ ăn sáng chỉ có thể là Phong Kỳ mà thôi.
“ Anh đang nấu bánh bao tôm hum hả?” Tôi dứt khoát cúp điện thoại, đi xuống lầu tìm đồ ăn, heheh.
Phong Kỳ tay bưng một bát cháo, một tay xoa tóc tôi, nói:
“ Em đi rửa mặt đi.”
Tôi mặc kệ động tác của anh ấy, mắt sáng lên:
“ Phong Kỳ, anh biết nấu ăn, anh từng học qua hả?”
“Ừm.”
Gia hỏa này còn học luôn cả nấu ăn luôn rồi.
“Hôm nay em có dự định gì không?” Anh thản nhiên hỏi tôi, tay cầm một cái bánh bao đưa qua cho tôi.
Tôi vội nuốt chiếc bánh bao tôm vào miệng rồi nói:
“ Bạn thân của em rủ em cùng cô ấy đi xem váy cưới. Tháng sau cố ấy cưới rồi.”
Tôi thấy rõ tay Phong Kỳ hơi khựng lại, anh ấy nói:
“Anh..”
“ Ah, hồi xưa em định làm phù dâu cho cậu ấy, nhưng mà giờ còn kết hôn sớm hơn cả cậu ấy nữa.”
Tôi đoán anh ấy đang định nhắc đến vấn đề váy cưới nên tôi phải chặn anh ấy trước.
Phong Kỳ dường như cũng nhận ra điều đó, anh hiểu ý tôi, nói:
“ Em hẹn bạn ở đâu, có cần anh đưa em qua đó không?”
“ Tiệm mì chả cá Lưu Ký ngay sau trường trung học cơ sở số 1 Nam An ạ,” tôi xua tay,
“ Em tự chạy xe qua đó là được.”
“Tối nay mình về nhà ăn với bố mẹ nhé. Bố mẹ nhớ em lắm.”
Chú Phong và dì Tề luôn đối xử với tôi rất tốt nên tôi không có gì phản đối về việc sắp xếp bữa tối của Phong Kỳ.
6.
“Lưu Vi Nhược, qua đây ngồi này.”Lưu Viên Viên đang đợi tôi ở chỗ ngồi quen thuộc cạnh cửa sổ.
Tôi vào bếp gọi món:
“ Dì ơi, cho con hai tô mì chả cá , nhìu thịt nha dì!”
Dì Lưu sau bao năm vẫn nhận ra tôi, lớn tiếng chào tôi, giọng vẫn vui vẻ như ngày nào.
Lưu Viên Viên duỗi thẳng lại tóc và nhuộm lại màu đen. Mái tóc cô nàng xỏa xuống vai, cuối cùng cũng có chút ra dáng dâu hiền vợ đảm.
Nghĩ lại lần cuối cũng chúng tôi gặp nhau , cô ấy đến London thăm bố mẹ chồng. Khi đó cố ấy có mái tóc đỏ chất chơi, cháy quá cháy! Tôi thậm chí còn lo lắng cho cô ấy vào thời điểm đó, dù sao trong số những người mà tôi biết, chưa ai có can đảm đem mái tóc muốn lượn sóng, nhuộm đỏ rực đến ra mắt bố mẹ chồng cả.
“ Thành thật sẽ được khoan hồng! Hiện tại cậu với Phong Kỳ là tình huống gì vậy?”
Uhm, tôi xin rút lại lời vừa nói về việc cô ấy đã chút đức hạnh.
Đúng là bạn tôi, cô gái nhạy bén thích nhiều chuyện.
Tôi muốn tránh ánh mắt như tia laser của cô ấy, thản nhiên nói luyên thuyên:
“ Vào một buổi tối có gió, ở London mưa phùn lất phất. Sau khi tớ viết xong luận văn, tớ lấy điện thoại đặt đồ ăn.”
“ Nói vô trọng tâm dùm tớ chị hai!”
“ Thì là sau khi mình gọi đồ ăn xong,”
Tôi gạt tay cô ấy đang đặt trên cổ mình ra,
“Sau khi đặt đồ ăn, mẹ tớ gọi video bảo là khi tớ tốt nghiệp xong, quay về nước thì phải cưới Phong Kỳ.”
“ Sau đó thì sao? Hết rồi?”
“ Hết rồi.”
“ Lưu Vi Nhược..” tôi nghe tiếng Lưu Viên Viên nghiến răng nghiến lợi:
“ Cậu đã đồng ý làm phù dâu cho tớ, bây giờ cậu ở sau lưng tớ kết hôn, tớ tìm phù dâu mới ở đâu đây?!”
Đối mặt với ánh mắt tràn đầy sát khí của cô ấy, tôi lấy điện thoại ra, lướt một vòng danh bạ.
“ Cậu thấy cố ấy thế nào?” Tôi đẩy Wechat cho cô ấy rồi giới thiệu,
“ Đây là bạn tớ từ khi còn nhỏ. Nhưng sau đó , bố mẹ cô ấy ly hôn nên cô ấy đã chuyển đi.”
Ngay lúc mì chả cá nghi ngút khói đến, Lưu Viên Viên quyết định tạm tha cho tôi.
“ Vậy cậu nhớ nói với cô ấy và hẹn cô ấy giúp tớ nhé.”
Nhắc mới nhớ, vị hôn phu Lý Tử Cẩn của Lưu Viên Viên là bạn học chung lớp với tôi thời trung học, tôi đã chứng kiến tình yêu của họ từ thời học sinh đến váy cưới.
Tôi có chút cảm động:” Cậu và Lý Tử Cẩn sắp kết hôn rồi, còn nhớ trước đây lúc hai cậu muốn cùng nhau gặp ở sân vận động, tớ còn giúp che giấu nữa.
“ Cậu biết không Lý Tử Cẩn và tớ đã đồng sinh cộng tử?” Lưu Viên Viên trợn mắt
“ Cậu không biết Nhiếp Chính Vương của nước Kỳ đáng sợ đến mức nào đâu.”
Cậu ấy lại tào lao nữa rồi, cậu ấy khẳng định rằng cậu ấy và Lý Tử Cẩn đã quen biết nhau từ xưa và là đồng đội cùng du hành thời gian.
Theo tôi, cậu ấy chỉ là nằm mơ một giấc mơ thôi, tình cờ người trong mộng lại giống Lý Tử Cẩn.