Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Như tơ liễu bay trong gió - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-09-20 21:33:59
Lượt xem: 230

7.

Studio nơi Lưu Viên Viên đặt may váy cưới có tên là Souvenir. Tôi nghe nói cô chủ studio này sau khi đi du học về đã đến Nam An mở studio váy cưới vào đầu năm.

“ Váy cưới của cô ấy rất đẹp, cô chủ còn rất trẻ, bằng tuổi chúng ta” Lưu Viên Viên giới thiệu với tôi trên xe.

Souvenir thực sự là một ngôi sao triển vọng. Mới mở được nửa năm đã có được chỗ đứng trong giới thượng lưu Nam An.

Theo sự hướng dẫn của định vị, tôi lái xe đến một khu sầm uất của trung tâm thành phố, mở studio ở trung tâm thành phố, nơi tấc đất tấc vàng. Chắc hẳn cô chủ trẻ này cũng có xuất thân không tầm thường, tôi thầm nghĩ.

“Đã lâu không gặp cô Lưu, chúc mừng lần nữa.” Cô chủ studio trước mặt quả thực còn rất trẻ. Gu ăn mặt của cô ấy rất thời thượng và xu hướng, nhưng lại có mái tóc thề , mượt như lụa dài đến tận eo.

Lưu Viên Viên nhanh chóng đến bắt tay, giới thiệu:

“ Đây là bạn tôi, Liễu Vi Nhược.”

Khi nhân viên mạng váy ra, Lưu Viên Viên phải thử váy trước khi tiến hành thay đổi những chi tiết cuối cùng của váy cưới.

Tôi nhân cơ hồi ngồi sang một bên và nhặ cuốn album cưới trên bàn cà phê lên xem.

Chiếc váy cưới ở trang đầu tiên khiến tôi choáng ngợp. Tay áo phồng một bên vai, được xếp bằng lớp ren tinh tế, phần váy rộng có những đường thêu tinh xảo được đính lên bằng những viên kim cương sáng lấp lánh.

Tôi chắc chăn cô gái nào cũng muốn sở hữu một chiếc váy cưới đẹp như vậy.

Tinh tế và lộng lẫy, giống như giấc mơ về nàng công chúa xinh đẹp.

Tên của chiếc váy cưới là Sugarfina, dường như giống tên một nhãn hiệu kẹo nào đó.

Tôi bị mê hoặc cho đến khi Trì Vân Tâm ngồi xuống cạnh tôi và dùng giọng ấm áp gợi ý:

“ Cô Liễu cao nên thật thích hợp với váy đuôi cá hơn.”

Tôi mới định thần lại, mỉm cười nói:

“ Thật ra tôi thích chiếc váy cưới sa tanh hơn, nhưng chiếc váy này rất đẹp khiến tôi không thể nào rời mắt.”

Trì Vân Tâm cũng nhìn vào cuốn album, một lúc sau lên tiếng:

“Không biết cô Liễu có bạn trai hay không. Nếu cô có cần gì thì cứ liên hệ tôi nhé.”

“ Tôi đã kết hôn rồi, cứ gọi tôi là Phong phu nhân.”

“Phong?” Trì Vân Tâm cau mày, nhưng lại im lặng.

Tôi đang định hỏi thì Lưu Viên Viên đã thay xong váy cưới bước ra.

Váy cưới được làm bằng voan, tương đối đơn giản, Phần thân trên được trang trí bằng Ngọc Trai sáng lấp lánh. Lý Tử Cẩn và Lưu Viên Viên định tổ chức một đám cưới nhỏ, chiếc đám cưới nhẹ nhàng này rất phù hợp.

Cô ấy nhìn gương và rất hài lòng về chiếc váy cưới này, liên tục khen ngợi Trì Vân Tâm.

8.

Tôi thử vài bộ may sẵn và cuối cùng chọn được một chiếc màu tím nhạt. Phần eo vẫn cần chỉnh sửa một chút. Tôi để lại địa chỉ để người bên studio sau khi sửa xong sẽ giao hàng qua đó.

Khi tôi đang hí hoáy viết địa chỉ, Phong Kỳ gọi điện thoại nói rằng anh ấy sẽ đón tôi và đưa về nhà bố mẹ anh ấy để ăn tối.

Tôi liếc nhìn Lưu Viên Viên đang cười ngốc nghếch trong bộ váy cưới, ném chìa khóa xe cho cô ấy:

“ Cậu lái xe của tớ về nha.”

“Còn cậu thì sao?”

“ Phong Kỳ đến đón tớ.” Môi hơi cong lên thể hiện sự vui mừng trong lòng của tôi.

Một lúc sau, Phong Kỳ đến. Tối giới thiệu Lưu Viên Viên với anh ấy và chuẩn bị giới thiệu anh ấy với Trì Vân Tâm.

Tôi ngạc nhiên khi thấy ha người họ thật sự quen biết nhau.

“ Anh Phong Kỳ, đã lâu không gặp.”

Tôi thấy rõ trong mắt Lưu Viên Viên đang bùng cháy lên ngọn lửa hóng chuyện. Ánh mắt đó như muốn nói với tôi:” Cậu thấy không, đây chính là mở đầu kinh điển của nữa chính hoa sen trắng!”

Phong Kỳ mỉm cười, lịch sự đáp lại:

“Đã lâu không gặp, cô Trì”

“ Chắc anh cũng không thể ngờ em đến Nam An phải không?”

“ Thật sự là không ngờ.”

“ Chúng ta có thể nói chuyện được không?” Trì Tâm Vân có chút xấu hổ, ánh mắt cầu xin.

Họ đi đến văn phòng bên cạnh, cửa mở, tôi chỉ có thể nhìn thấy họ đang nói chuyện, nhưng không nghe được bọn họ đang nói gì, tôi chỉ thấy thấy được cô ấy có chút phấn khích.

Lưu Viên Viên nắm tay tôi, thì thầm nhỏ vào tai tôi:

“ Cậu có chắc bạn gái cũ của Phong Kỳ chỉ có một mình Liễu Nhứ thôi không? Sao bây giờ nhìn tớ với cậu có khác gì hai cái bóng đèn di động không?”

Tôi hơi bối rối, nghĩ đến sự do dự của của cô ấy khi biết tôi là bà Phong.

Cuộc trò chuyện của bọn họ lúc đó khiến tôi phải suy nghĩ rất nhiều. Mọi người ai cũng biết cô chủ Souvenir Trì đến từ Bắc An, nhưng cô ấy lại đến Nam An để mở studio.

Hai người trò chuyện không lâu, tôi thấy Phong Kỳ đưa danh thiếp cho Trì Tâm Vân và họ kết thúc cuộc trò chuyện. Phong Kỳ nắm tay tôi ra khỏi studio.

9.

Trên đường trở về Phong gia, tôi hỏi Phong Kỳ:

“ Anh đưa danh thiếp cho cô ấy à?”

Bàn tay đặt trên vô lăng của Phong Kỳ siết chặt, vẻ mặt điềm tĩnh:

“ Anh đang thiếu một bộ vest để dự đám cưới bạn em. Anh đã chọn và để lại thông tin liên lạc của anh, lúc may xong cô ấy có thể giao đến.”

Nói dối! Chắc chăn phải có lý do khác.

“ Em cũng đặt mua một chiếc váy và đưa địa chỉ cho cô ấy.” Giọng tôi có chút khó chịu.

Anh ấy quay đầu lại liếc tôi, ánh mắt chưa ý cười, hỏi:

“ Anh có thể hiểu ràng em đang ghen không?”

“ Em không có ghen!” Tôi trả lời.

“ Em có còn nhớ Lương Thục Nghị không?” Anh ấy nói,

“ Trì Vân Tâm đã yêu thầm anh ta được 8 năm rồi.”

?

Điều này tôi thật sự không nghĩ tới.

“ Sở dĩ cô ấy kích động như vậy là vì cô ấy muốn nghe tin tức về Lương Thục Nghị từ anh. Anh và Lương Thục Nghị đã nửa năm nay không gặp nhau, nên anh nói cô ấy tìm người khác hỏi thăm thử xem.” Phong Kỳ cố tình trêu chọc tôi,

“Phong phu nhân có hài lòng với lời giải thích này không?”

Tôi nhất thời không biết phải trả lời thế nào, đành đánh trống lảng:

“ Cô ấy tài năng như vậy, khí chất lại xuất chúng nhưng lại yêu thầm một người suốt 8 năm.”

“ Nhược Nhược,” anh ấy nghiêm túc nói với tôi,

“ Điều kì lạ nhất trên đời này là một tình yêu thầm kín nhưng ta lại mãi mãi không có được.”

Đúng vậy cũng giống như tôi đã yêu thầm anh ấy hơn mười năm.

Tôi chợt thấy đồng cảm với Trì Vân Tâm, người mà tôi mới gặp chỉ một lần, hiểu được cảm giác khó chịu thế nào khi đương phương một người.

Vô số đêm lạc lõng, cô đơn tôi buộc mình mạnh mẽ để vượt qua.

Nhẹ nhàng mà thầm kín, rụt rè mà tự do.

Tôi cảm thấy may mắn hơn cô ấy vì ít nhất tôi cũng cưới được người tôi yêu dù cho đó có là dưới sự sắp đặt của gia đình hai bên, không khi mối tình đơn phương của cô ấy lại kết thúc trong vô vọng.

Bởi vì Lương Thục Nghị đầu năm nay đã kết hôn với một cô gái nổi tiếng xuất thân từ một gia đình trí thức. Mọi người đồn rằng họ đã yêu nhau từ lâu, một tình yêu bền chặt khiến ai cũng ngưỡng mộ.

10.

“ Phong Kỳ , em mới làm bánh quy bơ, anh thử xem ngon không nhé!”

Anh ấy vừa về nhà, tôi đã kéo anh ấy vào phòng bếp, chỉ cho anh ấy xem mớ bánh quy tôi mới nướng xong, tôi thấy roc vẻ mặt anh ấy hơi cứng đờ một xíu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhu-to-lieu-bay-trong-gio/chuong-3.html.]

Bạn biết không, đó chính xác là độ cứng của bê tông cốt thép đấy!

“ Nhược Nhược, em có chắc đây là bánh quy màu vàng không em?” Tôi nghe thấy một chút tuyệt vọng và chếch lặng trong giọng điệu vẫn dịu dàng của anh ấy.

Tôi gật đầu như giả tỏi:

“ Uhm, nó hơi cháy xíu thôi á anh, nhưng chắc chắc không ảnh hưởng đến mùi vị!”

Tuyệt Chiêu này tôi học từ Lưu Viên Viên đấy, chuyên gia tình yêu mà, cô ấy vỗ n.g.ự.c trấn an tôi:

“ Bí quyết đầu tiên để theo đuổi một người đàn ông của Tiểu Lưu chính là chiếm lấy trái tim anh ta thông qua con đường bao tử! Nữ chính trong tiểu thuyết của mình chính là dựa vào điều này để cưa đổ tổng tài bá đạo đó!”

Tôi có chút cạn lời:

“ Nhưng mà Phong Kỳ, anh ấy không phải là bá đạo tổng tài gì hết.”

Nhưng bố anh ấy thì có, trước sau gì Phong Kỳ cũng sẽ như vậy. Bạn thân ơi, cậu nghe tớ là chuẩn nhất rồi, tớ là tác giả bán tiểu thuyết chạy nhất trên các bảng xếp hàng tiểu thuyết lãng mạn đó!

Tôi do dự một lúc, cuối cùng đã tìm công thức nấu ăn về nhà, dự định mở bát bằng những chiếc bánh quy đơn giản dễ làm.

Mặc dù màu sắc thì có hơi sai lệch một chút, nhưng... có lẽ là có thể ăn được,có lẽ không có gì sai cả...phải không?

Trong ánh mắt mong đợi của tôi, Phong Kỳ mới khó khăn lắm nói hai từ :” Ngon lắm.”

Tôi cực kì hài lòng nói với anh:

“ Tất cả là của anh, không ai có thể cướp bánh quy của anh đâu.” Sau đó tôi vui vẻ ngồi xuống ghế sofa, vừa xem Zhihu vừa ăn khoai tây chiên.

Chủ đề nóng của hôm nay cũng không có gì đặc sắc lắm, thực ra là một số tin tức vớ vẩn, vừa ăn khoai tây chiên vừa lướt Zhihu, tôi rất vui vẻ.

Cho đến khi Phong Kỳ ăn xong bước ra khỏi bếp với chiếc đĩa trên tay. Lúc này tôi mới nhận ra tư thế ngồi của mình thật thiếu sự, tôi đang định ngồi ngay ngắn lại không ngờ khoai tây chiên đổ ra vươn vãi khắp ghế sofa.

“ Rắc”

Bạn có nghe thấy âm thanh gì không? Đây là âm thanh của khoai tây chiên bị bẻ gãy.

Xong rồi, toang rồi, chắc chắc bây giờ trong mắt Phong Kỳ tôi chính là một chúa cẩu thả!

Bây giờ đáng lẽ tôi không nên ngồi ở đây, tôi nên kiếm cái quần đội vào mới phải.

“ Em không cố ý, em sẽ dọn dẹp nó ngay!” Tôi nói năng lắp bắp và bắt đầu vội vàng dọn dẹp.

Phong Kỳ cũng đặt chiếc đĩa xuống, giúp tôi dọn dẹp, sau khi véo mũi tôi, dịu dàng nói: “ Đã bao lớn rồi? Em trông giống hệt như hồi còn nhỏ.”

Tôi có chút bất ngờ:

“ Lúc còn nhỏ em đã làm gì với anh vậy?”

“ Lúc hai tuổi em đã tè lên người anh.”

“?”

“ Khi em bốn tuổi, em nhất quyết muốn anh dẫn đi bắt chim nhưng sau đó một hòn đá đã ném thẳng vào mặt anh.”

“?”

“ Khi em bảy tuổi, em lén lút bỏ giấm vào tách trà của bố, nhưng bố lại đưa tách trà đó cho anh.”

“???”

Phong Kỳ còn bổ sung thêm:

“Chén trà đó khiến anh bị tào tháo đuổi suốt hai ngày trời.”

Tôi sai rồi, không phải tôi nên đội quần mà tôi nên đăng xuất khỏi sever vũ trụ trong đêm nay mới có thể hết nhục.

11.

Tuyệt chiêu theo đuổi chồng thứ nhất của Tiểu Lưu: thất bại.

Nhưng chuyên gia tình yêu Lưu Viên Viên đã nhanh chóng chỉ điểm cho tôi cách thứ hai: giả vờ nhu nhược, đáng yêu.

“ Khen anh ấy, mang lại giá trị tình cảm, khiến anh ấy cảm thấy mình có thể làm được bất cứ điều gì. Đồng thời , hãy giả vờ yếu đuối trước mặt Phong Kỳ. Em là bảo bối vợ iu bé bỏng của anh!”

Im lặng ôn lại những điểm quan trọng trong đầu mà Lưu sư phụ đã truyền đạt, tôi hít vào một hơi thật sâu rồi gõ cửa làm việc của Phong Kỳ.

“Phong...”

Anh ấy đang ngồi ở bàn làm việc, đang viết viết vẽ vẽ cái gì đó.

Sau khi nhẩm lại lời sắp nói, tôi nhẹ nhàng khép cửa lại.

“ Có chuyện gì vậy em?”

Sau khi bị hỏi, tôi căng thẳng thốt ra ba câu ngắn gọn:

“ Không có gì.. em xin lỗi..đã làm phiền anh rồi!”

Phong Kỳ tháo kính ra, xoa xoa sống mũi:

“Không phiền đâu, em cứ nói đi”

Tôi không còn cách nào khác ngoài khoan ngoãn đi đến chiếc ghế sofa đơn trong phòng làm việc ngồi xuống.

Tuyệt chiêu thứ nhất: khen anh ấy.

Tuyệt chiêu thứ hai: Cung cấp giá trị cảm xúc

Tôi đã học và hiểu sương sương qua video trên mạng của chuyên gia: “ Ba câu khiến một người đàn ông chi cho tôi 180.000 tệ”, áp dụng thôi nào!

“Phong Kỳ , em cảm thấy anh là người đàn ông tuyệt nhất.” Sau khi nói chữ được chữ mất ở câu đầu tiên, tôi đã trở nên mượt hơn rất nhiều ở các câu sau:

“ Mẹ em từ nhỏ đã luôn khen ngợi, nói răng anh lễ phép, có duyên, tính tình rất tốt. Nói tóm lại .. là thấy anh rất ưu tú, cái gì cũng có thể hoàn thành tốt được hết.”

“ Ý em là anh toàn năng ấy hả?” Nghe tôi nói, anh cẩn thận đọc lại từ đó, rồi kiên quyết nói,

“ Anh không phải là người toàn năng.”Lúc đó, ánh sáng vàng ấm áp trong phòng làm việc chiếu vào mắt anh, hình như trong đó có bóng dáng của tôi.

12.

“ Lưu Vi Nhược, nếu mẹ nhớ không nhầm thì con kết hôn mới được hai tháng thôi đúng không? Sao con có thể chuyển về nhà bố mẹ đẻ sau khi mới kết hôn được chứ?”

Mẹ tôi ăn mặc ưu nhã , nhưng bây giờ hết ưu nhã roài, đang đứng trước cửa nhà âm dương quái khí với tôi.

Tôi mỉm cười, cố gắng nịnh mẹ tôi khi đang loay hoay xách vali vào nhà.

Đấy thấy không, hình như sau khi được gả đi, tôi không còn là chiếc áo bông nhỏ ấm áp được bố mẹ chăm sóc thương yêu nữa rồi!

Phong Kỳ được cử đi công tác rồi nên tôi dự định sẽ về nhà một thời gian.

Vừa bước vào nhà, tôi choáng váng tôi choáng váng trước bó hồng lớn đặt trên bàn cà phê trong phòng khách. Hoa hồng màu sắc lộng lẫy, còn đọng những hạt sương sớm trên cánh hoa, rực rỡ khoe sắc, đúng là kỳ công mà.

Tôi không ngờ ở tuổi này rồi, mà bố tôi vẫn còn lãng mạn như vậy.

“ Con đang nhìn cái gì mà nhìn?Mau cầm lấy hoa đi” , mẹ tôi vừa nói vừa giẫm đôi guốc, giọng đầy nộ khí:

“ Bọn trẻ chúng con khoe ân ái, khoe đến tận trước mặt bà già này rồi”

Chẳng lẽ là... Phong Kỳ?

Tôi vui mừng nhanh chóng bước đến và ôm bó hoa hồng siêu to lên. Trong chốc lát hương hoa xộc vào mũi, thật lãng mạn và nồng nàn.

“ Có vẻ tình cảm của hai đứa dạo này phát triển rất tốt ?” Mẹ tôi hỏi một chút.

Có tiến triển..trong hai tháng qua, tôi đã thử tổng cộng 108 tuyệt chiêu chiến lược tình yêu mà sư phụ Lưu Viên Viên đã truyền thụ. Cuối cùng, tôi quyết định cố ý bong gân ở chân, tối đó Phong Kỳ đã bế tôi lên lầu và kể chuyện để dỗ tôi ngủ.

Mẹ thấy tôi không trả lời, nhưng trong mắt không khỏi ánh lên niềm vui, cố ý trêu chọc:

“ Mẹ nói với con rồi mà, đứa bé tiểu Kỳ này, từ nhỏ nó đã thích con rồi.”

Tôi tùy tiện gật đầu, trong long cảm thấy ngọt ngào như mật.

Mẹ tôi vẫn ở phía sau tôi nói:

“ Mẹ nhớ có lần Tiểu Kỳ đến Singapore thi đấu, nó hỏi mẹ con thích gì, để nó mua về làm quà cho con.”

Đó là năm tôi mươi hai tuổi, tôi nghe nói Phong Kỳ sắp sang Singapore thi đấu, anh ấy có thể mang theo người nhà đi cùng. Tôi nằng nặc đòi anh ấy dẫn đi cùng, cuối cùng anh ấy đành phải hứa mang quà lưu niệm về cho tôi.

Cuối cùng tôi nhận được quà là một chiếc vòng tay Merlion bằng bạc xinh xắn. Thực ra món quà này rất phổ biến, bạn có thể thấy khắp nơi trong các cửa hàng miễn thuế tại sân bay, nhưng tôi đã cẩn thận cất giữ nó trong nhiều năm liền.

Nhưng bây giờ tôi đã đánh mất nó một cách khó hiểu, không biết là nó bị lạc đi đâu nữa. 

Loading...