Những Chuyện Nhỏ Liên Quan Tới Việc "Đội Mũ Xanh" Của Cô Sau Khi Giả Chết - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-08-14 20:34:39
Lượt xem: 23
Trả thù là sự cứu rỗi cho người còn sống.
Đại thù của Diệp Tự Thu đã báo, trong lòng đã thoải mái hơn rất nhiều. Nàng bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai của mình.
Hoàng hậu nương nương nói không vội, thế nào cũng phải giữ nàng đến khi tròn hai mươi tuổi.
\Bánh Táo Vị Đào 🦊/
Sau khi cập kê, Diệp Tự Thu không còn đọc sách cùng đám Lý Tắc nữa.
Thuần Vu tiên sinh thở dài nhìn nàng, sao lại có cảm giác giống như nữ nhi ruột.
Diệp Tự Thu cười nói, nữ nhi ruột của ông ấy cũng không có gì không tốt.
Sau khi nàng rời đi được một thời gian, Lý Tắc cũng không quen với việc bên cạnh thiếu một người, ý càng ngày càng chịu khó chạy tới Khôn Ninh cung, chỉ cần có thời gian sẽ ở lại nơi này với Diệp Tự Thu.
Hoàng đế phân cho y một ít tấu chương, y cũng ôm tới.
Không hiểu thì hỏi Diệp Tự Thu, chuyện lông gà vỏ tỏi thì coi như vui vẻ nói.
Sau khi Hoàng đế biết đã răn dạy y vài lần, y c.h.ế.t vẫn không hối cải.
Hoàng đế không tiện qua Hoàng hậu để chỉ trích Diệp Tự Thu, chỉ có thể trông cậy vào nhi tử ngốc nhà mình tỉnh ngộ: “Tử Thu vẫn luôn ở hậu cung, con nói với nàng thì có ích lợi gì?”
Lý Tắc cực kỳ kiêu ngạo: “Nhưng Thu Thu thông minh! Rất nhiều điều là nàng dạy con.”
Hoàng đế lạnh mặt nghĩ thầm, chính vì lão tử biết như vậy nên mới phiền lòng đấy!
Cùng là vãn bối lớn lên dưới gối của trẫm, nhi tử ngu xuẩn còn dạy được, nhưng càng tiếp xúc nhiều, càng cảm thấy tâm tư như trời với đất thế.
Nhi tử ngu ngốc còn cứng cổ nói: “Phụ hoàng, phụ hoàng, không phải cái gì người cũng nói với mẫu hậu sao?”
Điều này giống nhau sao? Hoàng đế xắn tay áo hai gấp, lại phát hiện bất tri bất giác nhi tử đã cao lớn như ông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhung-chuyen-nho-lien-quan-toi-viec-doi-mu-xanh-cua-co-sau-khi-gia-chet/chuong-10.html.]
Mà trên bàn tay của ông cũng đã đầy nếp nhăn.
Hoàng đế buông tay áo xuống, quơ tay phất Tào công công ra ngoài.
Không đánh.
Thằng nhóc chạy rất nhanh, vừa chạy vừa có lá gan quay đầu lại cười với ông.
“Đồ vô liêm sỉ.” Hoàng đế cười mắng.
Năm Diệp Tự Thu hai mươi tuổi, Hoàng hậu nương nương biết nếu giữ nàng lại sẽ trì hoãn nàng, nên bắt đầu chuẩn bị của hồi môn cho nàng.
Lý Tắc hoàn toàn không biết gì cả, mỗi ngày đều ngây ngốc đi tìm Diệp Tự Thu.
Diệp Tự Thu tìm cách đuổi y, nhưng tên này kiên nhẫn, các cung nhân lại không dám ngăn cản Thái tử gia, thường xuyên qua lại, dáng vẻ thân mật giống như lúc còn nhỏ.
Về hôn sự, đế hậu đã nói chuyện với Diệp Tự Thu một lần.
Hoàng đế nói: “Tự Thu, ngoại trừ con cháu tông thất, tài tuấn khắp thiên hạ, ngươi muốn chiêu hôn cũng được, hay muốn gả đi cũng được, chỉ cần nói một tiếng với trẫm.”
Nghe tiếng dây đàn biết nhã ý, Diệp Tự Thu không nói nhiều, chỉ quỳ xuống tạ ơn: “Tự Thu tầm tâm toàn ý nghe lời bệ hạ cùng nương nương.”
Sau khi nàng lui ra, Hoàng hậu nương nương mới dừng cười, giận dữ nói: “Lúc trước chàng còn muốn Tự Thu làm Thái tử phi của Tắc nhi, sao giờ lại thay đổi, nói chuyện với hài tử như vậy.”
Hoàng đế cười lấy lòng với thê tử: “Đứa nhỏ Tự Thu này lạnh nhạt, tính tình lại mạnh mẽ, tâm tư lại nhiều. Tắc nhi không áp chế được nàng. Tắc nhi giao lên vài bài sách luận, trẫm vừa nhìn đã biết được bút tích của Tự Thu bên trong.”
Ông nắm tay thê tử: “Trẫm già rồi, phải an bài cho Tắc nhi một con đường ổn thỏa. Hôn sự của Tự Thu cũng đã sắp xếp thỏa đáng, vậy thì nhìn quý nữ thế gia đi. Những yêu cầu không cần nhiều lắm, nhưng bản tính nhất định phải an phận thuần lương.”
Hoàng hậu suy nghĩ về đức hạnh của nhi tử nhà mình, luôn cảm thấy Hoàng đế suy nghĩ vô ích nhiều.
“Dù sao cũng phải xem ý tứ của bọn nhỏ.” Bà ấy nói.