Những Chuyện Nhỏ Liên Quan Tới Việc "Đội Mũ Xanh" Của Cô Sau Khi Giả Chết - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-08-14 20:35:10
Lượt xem: 13
Sự thật chứng minh, hiểu con không ai bằng mẹ.
Không lâu sau, Lý Tắc đánh nhau với Thuần Vu Ngọc.
Trước mắt bao người, tất cả mọi người đều nhìn thấy là Lý Tắc động tay trước, đánh cho khóe một công tử như ngọc tím xanh.
Hoàng đế giận dữ hỏi y lý do thì y đều không nói, muốn y đi bồi tội y cũng không đi.
Mặt trời chói chang, Lý Tắc quỳ gối trước cửa ngự thư phòng không bao lâu đã ướt đẫm mồ hôi.
Tào công công nóng nảy, vội vàng lệnh cho tiểu thái giám đi cứu binh.
Diệp Tự Thu đỡ Hoàng hậu tới, Thái tử gia quỳ thẳng lưng ở đó cuối cùng mới động đậy. Y lau mồ hôi trên khuôn mặt mình.
Thuần Vu Ngọc đương nhiên không dám đánh vào mặt Thái tử, Lý Tắc chỉ lặng lẽ sửa sang lại mái tóc rối bời của mình một chút.
Y tự giác sửa lại thành hình tượng tốt đẹp nhất, nhìn mẫu hậu với Diệp Tự Thu rồi để lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Hoàng hậu hỏi y: “Sao lại gây rắc rối?”
Nhi tử bà ấy như nào bản thân bà ấy hiểu rõ nhất, nhiều năm như vậy tuy rằng không truyền ra bao nhiêu hiền danh nhưng “nhân đức” vẫn được đánh giá không ít.
Nói một cách thông thường thì chính là đứa nhóc này từ nhỏ đã tốt bụng, không có chuyện vô duyên vô cớ đánh người.
\Bánh Táo Vị Đào 🦊/
Lý Tắc lầm lì không chịu nói rõ.
Thiên tử bên trong đã nổi trận lôi đình: “Đừng để ý đến nó! Để cho nó quỳ ở đấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhung-chuyen-nho-lien-quan-toi-viec-doi-mu-xanh-cua-co-sau-khi-gia-chet/chuong-11.html.]
Hoàng hậu nháy mắt với Diệp Tự Thu, tiến lên xoa dịu ph quân của mình. Diệp Tự Thu ở bên ngoài chăm sóc Lý Tắc.
Nàng tự mình che ô đánh lên đỉnh đầu y: “Có chuyện gì vậy?”
Lý Tắc nhìn cung nhân, thấy bọn họ thức thời lui ra sau vài bước, mới tức giận nhỏ giọng nói: “Thuần Vu Ngọc là ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, hắn làm bại hoại thanh danh của tỷ.”
“Cô đang tự hỏi sao gần đây hắn lại tốt với cô như vậy, hóa ra là muốn cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, vậy mà hắn coi trọng tỷ, nghĩ cái gì mà muốn cưới tỷ.” Y cười lạnh: “Còn nói gì mà đã cùng tỷ xem qua bát tự, chỉ chờ tìm hiểu ý từ của tỷ.”
Y nhìn chiếc ô, ra hiệu cho nàng đừng đánh y: “Tỷ tự che đi, đừng phơi nắng nữa.”
Diệp Tự Thu ngồi xổm xuống nhìn ánh mắt y, ánh mắt thiếu niên lóe lên.
Nàng nói: “Thuần Vu công tử nói đúng, bọn ta đang tìm hiểu nhau.”
Nụ cười trên mặt Thái tử đông cứng lại.
“Tỷ nói cái gì?” Y gấp đến độ lập tức đứng lên, bởi vì quỳ quá lâu thiếu chút nữa đã té ngã: “Sao có thể như vậy chứ?”
Y lại m.ô.n.g lung nói: “Sao lại không có ai nói với cô?”
Y muốn tức giận lại không biết nổi giận với ai, chỉ có thể tự tủi thân nói: “Tỷ lừa ta phải không?”
Diệp Tự Thu cầm khăn trong tay, nhìn dáng vẻ của y cuối cùng không vươn tay lau mồ hôi cho y.
Nàng kiên định nói: “Tắc nhi, tỷ tỷ phải lập gia thất.”
“Nếu ngươi không muốn bồi thường cho Thuần Vu công tử thì ta sẽ đi thay ngươi.”
Đầu óc Lý Tắc trống rỗng, y chỉ lo nắm lấy tay áo nàng trước, bàng hoàng hỏi nàng: “Vậy ra thì sao? Thu Thu, vậy ta phải làm sao bây giờ?”