Những Chuyện Nhỏ Liên Quan Tới Việc "Đội Mũ Xanh" Của Cô Sau Khi Giả Chết - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-08-14 20:28:27
Lượt xem: 31
Tiểu Thái tử rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi thái độ của phụ hoàng, trong xương cốt y có chút sự uy nghiêm của phụ thân.
Phụ hoàng vừa khảo sát bài tập của y, tay y sẽ khẩn trương đến run rẩy, ánh mắt xoay chuyển về phía mẫu hậu.
\Bánh Táo Vị Đào 🦊/
Nhưng lúc này ngay cả mẫu hậu cũng không cứu y, bà ấy quay mặt đi không nhìn nhi tử.
Giọng nói phụ hoàng nghiêm khắc, hận rèn sắt không thành thép: “Bao tuổi rồi? Khi khẩn trương còn nhìn mẫu hậu con!”
Lý Tắc hít mút, y cũng muốn kiên cường một chút nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt đen lại thì đã không nhịn được rụt cổ. Y đành phải nhìn về phía tỷ tỷ.
Tuy rằng nàng lớn hơn y ba tuổi nhưng tỷ tỷ so với y trầm ổn hơn rất nhiều. Nhìn nàng, Lý Tắc tựa như được lây nhiễm, tâm trạng bình tĩnh hơn một chút.
Y dũng cảm trả lời: “Năm tuổi!”
Hoàng hậu cười trước, sau đó tất cả trong điện đều cười, Diệp Tự Thu cũng không nhịn được nhếch khóe môi.
Tiểu Thái tử cũng gãi đầu cười ngây ngô.
Sau đó bởi vì không học thuộc được sách nên bị phụ thân đánh cho một trận.
Ban đêm nghỉ ngơi, thừa dịp cung nhân không chú ý, y lặng lẽ chạy tới giường Diệp Tự Thu, nhỏ giọng oán giận: “Là do trước kia phụ hoàng chưa từng dạy ta mà.”
“Ừ.” Diệp Tự Thu sờ đầu y.
Y nhanh chóng hạ cái môi đang dẩu lên, cười tươi đến hai mắt cong lên: “Ta biết viết tên của ta với tỷ tỷ, còn có thể viết rất nhiều rất nhiều chữ.”
“Ừ, thật lợi hại.” Diệp Tự Thu dỗ dành y.
Tiểu Thái tử tiến vào trong lòng tỷ tỷ: “Tắc nhi thật tuyệt, muốn ôm ngủ!”
“Đi xuống.” Trong nháy mắt Diệp Tự Thu lạnh lùng.
Nam nữ bảy tuổi khác nhau, nàng đã tám tuổi, không thể để đệ đệ tiến vào.
Thái tử bị đuổi xuống giường ôm chăn nhỏ nước mắt lưng tròng, báo trước: “Ta muốn làm loạn.”
Tỷ tỷ quay lưng lại, phớt lờ y.
Tiểu Thái tử nhớ tới gần đây mệt mỏi học tập, còn bị phụ hoàng nghiêm khác, bây giờ ngay cả tỷ tỷ cũng không dung túng y. Bi ai từ đó ập đến, y khóc thút thít: “Hu hu hu, các ngươi đều nói nam nữ bảy tuổi không được, hu hu, ngồi chung, nhưng cô còn chưa bảy tuổi mà!”
“Ta mới năm tuổi!” Y xòe bàn tay nhỏ bé lên.
Diệp Tự Thu sợ y quá lớn tiếng sẽ dẫn đế hậu đã nghỉ ngơi tới nên cuối cùng cũng thỏa hiệp.
“Chỉ một buổi tối nay thôi!” Nàng cảnh báo y.
“Ừ, ừ, ừ!” Người bạn nhỏ vui vẻ cởi giày nhảy lên giường, ọp ẹp nằm xuống, sợ nàng đổi ý nên nhanh chóng nhắm mắt lại.
“Ta ngủ rồi.” Y nói.
Một năm sau, Hoàng đế chính thức bắt tay chiêu thư đồng cho Lý Tắc, đều là chi tử được lựa chọn tỉ mỉ trong số các trung thần, đồng thời hạ lệnh cho những tôn thất xuất thân tông thất cùng nhau đưa tới bồi Thái tử đọc sách.
Diệp Tự Thu hiểu, đây là muốn bồi dưỡng trung thần từ nhỏ cho Thái tử, đồng thời xây dựng một hoàn cảnh cạnh tranh.
Chủ nhân vương triều không thể là một con cừu ngoan ngoãn.
Nàng ung dung tạo cho tiểu Thái tử cơ hội giao lưu với thư đồng, từng chút buông tay để cho tiểu Thái tử có vòng tròn kết bạn của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhung-chuyen-nho-lien-quan-toi-viec-doi-mu-xanh-cua-co-sau-khi-gia-chet/chuong-7.html.]
Bệ hạ gật đầu tán thưởng với nàng.
Không nghĩ tới Lý Tắc lúc này lại đặc biệt thông minh, không tới mấy ngày y đã phát hiện ra tỷ tỷ không phải có mình y nữa, nàng sẽ nói chuyện vui vẻ cùng Thế tử Tần Vương, sẽ cùng thảo luận văn chương giảng trên lớp với tôn nhi của Thuần Vu đại nhân.
Bọn họ nói rất khó, Lý Tắc nghe không hiểu.
Lần đầu tiên y nhận ra, tỷ tỷ thật thông minh. Trước khi nàng chỉ giả bộ không hiểu với y, nhưng hiện tại các ca ca mới đến, nàng sẽ không đi cùng y nữa.
Y khó có khi kiêu căng như vậy, trừng mắt nhìn đám kẻ xấu cướp tỷ tỷ, một tay kéo tỷ tỷ đi, nhóc con có giọng nói trẻ con bày ra dáng vẻ đáng yêu nhất của mình: “Chỗ này ta không hiểu.’’
Tỷ tỷ nhìn thoáng qua, dịu dàng nói: “Ta cũng không hiểu lắm, điện hạ hỏi Thuần Vu Ngọc xem được không?”
Lý Tắc dại ra, y buồn bã muốn rơi nước mắt: “Tỷ lừa ta.”
Tiểu Thái tử nổi giận.
Y tự mình hờn dỗi, Hoàng hậu nương nương khuyên thế nào y cũng đều rụt người lại không lên tiếng.
Hoàng hậu nóng nảy, bà ấy lớn tiếng: “Lý Tắc, con bị làm sao?”
Lý Tắc cũng lớn tiếng: “Ai làm con tức giận thì tự mà đến dỗ!”
Diệp Tự Thu yên lặng tiến lên.
Hoàng hậu cùng cung nhân lui ra, để lại không gian cho đôi tỷ đệ đang giận dỗi nhau này.
Diệp Tự Thu nhẹ nhàng đẩy Thái tử: “Đừng tức giận.”
Lý Tắc khịt mũi: “Tỷ không có thành ý.”
“Vậy đệ muốn thế nào?”
“Có phải tỷ cũng không thích ta đúng không?” Y thật sự rất buồn.
“Cũng?” Diệp Tự Thu - kẻ gây họa, dẫn lời.
Quả nhiên Lý Tắc bị lừa: “Chính là mấy người kia mà, Thế tử Tần Vương này, còn có…” Miệng nhỏ của y như cái kèn, đều đếm hết mấy người trong tông thất.
Coi như có chút nhạy bén. Diệp Tự Thu nghĩ.
“Khi ta bị tiên sinh gọi lên, Thế tử Tần Vương cố ý cướp lời đáp lại.” Lý Tắc phẫn nộ, y quay đầu mới nhớ tới đối tượng đáng lên án hôm nay: “Tỷ không nên chơi với bọn họ!”
Diệp Tự Thu không gật đầu.
Lý Tắc không dám tin mở to hai mắt, chứng thực nói: “Tỷ không đồng ý với cô sao?” Y rất tức giận đấy, đều đã dùng tự xưng của Thái tử.
“Như này quá ấu trĩ, điện hạ.” Diệp Tự Thu lau sạch nước mắt của y.
Nhìn ánh mắt ngây thơ của y, Diệp Tự Thu vẫn giấu đi tâm tư, cúi người ôm lấy y: “Được rồi, cho dù như thế nào, điện hạ chỉ cần tin tưởng ta luôn đứng về phía điện hạ là được.”
“Vậy sao tỷ không gọi ta là Tắc nhi.” Tiểu tổ tông trong ngược sâu kín lên án: “Tỷ không thành tâm.”
Diệp Tự Thu bình tĩnh nói: “Lý Tắc.”
Được rồi, trung thực lại vậy.