Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Những Chuyện Nhỏ Liên Quan Tới Việc "Đội Mũ Xanh" Của Cô Sau Khi Giả Chết - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-08-14 20:28:49
Lượt xem: 17

Lý Tắc càng lớn lên trong mơ hồ cảm giác được tỷ tỷ thời thơ ấu kéo nhau cùng đi đếm kiến cùng những ngày tháng vui vẻ đã một đi không trở lại.

Áp lực học tập của y càng ngày càng nặng, thời gian rảnh rỗi còn bị phụ hoàng buộc đi xem tấu chương.

Phụ hoàng sẽ hỏi y cảm giác đối với việc này nên như thế nào, đối với việc kia nên ra sao, người kia được không, người này có vấn đề gì.

Lớn hơn một chút thì phụ hoàng lại dẫn y lên triều.

Y đứng bên cạnh long ỷ nhìn xuống, những đại nhân cao lớn mà thường ngày vẫn cần y phải ngẩng đầu nhìn đều đang cúi đầu quỳ gối trước mặt y.

Y có thể nhìn thấy mũ quan trên đầu bọn họ. Mà khi bọn họ cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn thằng vào thiên đế.

Phụ hoàng nói: “Tắc nhi, đây chính là vị trí sau này con phải ngồi.”

Trong đại điện trang nghiêm, nghe quần thần báo cáo chuyện lớn nhỏ trong thiên hạ, Lý Tắc rõ ràng nhận ra được sự khác nhau giữa y với người khác.

Thứ gọi là thiên tử, chính là phải phải đeo lên đầu mũ mão nặng nề, một mình ngồi trên long ỷ cao cao tại thượng.

Lý Tắc nghẹn nước bọt, cúi đầu tránh ánh mắt mong đợi của phụ hoàng.

Y không dám nói, y không có nhiều sự vui vẻ, ngược lại có chút sợ hãi.

Nếu đổi lại là y, y có thể làm được giống như phụ hoàng, hỉ nộ ái ổ đều không thể hiện ra bên ngoài, nắm trong tay cả thiên hạ sao?

Triều hội vừa kết thúc, y nhanh chóng tìm cớ trốn đi Khôn Ninh cung của mẫu hậu.

Diệp Tự Thu ngồi đọc sách trước cửa sổ, nữ tử tuổi dậy thì bắt đầu xinh đẹp.

Lý Tắc chôn đầu ở trên vai nàng không nói lời nào.

Diệp Tự Thu cố gắng đẩy y ra nhưng không thành công: “Sao vậy?”

Mấy năm nay, Lý Tắc đã thành thói quen có việc sẽ tới tìm Diệp Tự Thu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhung-chuyen-nho-lien-quan-toi-viec-doi-mu-xanh-cua-co-sau-khi-gia-chet/chuong-8.html.]

Đọc thơ không hiểu, tấu chương xem không hiểu, quan hệ giữa người và việc không phân biệt được rõ ràng, gió xuân dưới cửa sổ thổi tới, trước bàn đuốc dịu dàng, cô nương lớn tuổi hơn y một chút lúc nào cũng dùng điệu bộ đáng tin dẫn y từng bước tiến về phía trước.

Điều này làm cho Lý Tắc cảm thấy an tâm.

Nhưng có đôi khi y cũng sẽ không nhịn được nghĩ, sao có người sinh ra đã thông minh như vậy?

Bất luận là ở chỗ sư trưởng, hay ở chỗ phụ hoàng, Lý Tắc đều có thể mẫn cảm phát hiện được, bản thân y không phải kỳ tài ngút trời như bọn họ mong chờ.

Y có cố gắng hơn nữa cũng không có biện pháp so sánh được với những thiên tài kia.

Hơn nữa Lý Tắc cảm thấy thiên tài bên cạnh y có phải quá mức nhiều không?

Có người vừa nhìn đã không quên, có kẻ lại tâm tư hoạt bát, có người tài hoa hơn người, có vị lại có tài mưu lược khiến người ta giật mình.

Thật khó để không ghen tị.

Y ủ rũ: “Nếu là tỷ tỷ, nhất định sẽ làm tốt hơn so với ta.”

Diệp Tự Thu nói: “Muốn làm tốt, điểm này đã mạnh hơn so với nhiều bậc quân chủ rồi.”

Mắt Lý Tắc sáng lên: “Thật sao?”

Diệp Tự Thu rót cho y một tách trà: “Không có việc gì thì xem sử sách nhiều hơn một chút.”

“Hừ.” Lý Tắc cố ý rút cây trâm của nàng ra, bày ra dáng vẻ Thái tử: “Trưa này cô phải nghỉ ngơi ở chỗ nàng.”

Y trèo thẳng lên giường của nàng, vứt giày lung tung như khi còn nhỏ.

Một lát sau y mới nhẹ giọng hỏi: “Tỷ tỷ sẽ luôn đứng về phía cô đúng không?”

“Ừm.”

\Bánh Táo Vị Đào 🦊/

Y an tâm nhắm hai mắt lại.

Loading...