Niềm Vui Thoáng Qua - 9
Cập nhật lúc: 2024-09-02 21:51:28
Lượt xem: 1,274
...
Trên xe ngựa trở về từ hoàng cung, sắc mặt hắn không được tốt lắm.
"Hắn dám nhìn chân của nàng?" Hắn cau mày, "Chân của nữ nhân, chỉ có phu quân mới được nhìn."
Ta lại không cảm thấy một cái chân thôi mà, có gì to tát đâu.
Huống hồ, lúc đó hắn còn chưa phải là phu quân của ta.
Thấy hắn đang nổi giận, ta đành phải nuốt lời vào trong.
Trở về vương phủ, Sầm Thành Cẩn tức giận đi tới đi lui: "Tên nhãi ranh đó nhất định đã chiếm tiện nghi của nàng nhiều lắm."
Cuối cùng, hắn đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn ta, trong mắt có thêm vài phần ta chưa từng thấy.
"Là lỗi của ta, là ta tự tay đưa nàng đi."
Khi nói câu này, giọng hắn rất nhẹ.
"Sẽ không có lần sau nữa."
Thấy hắn có vẻ nguôi giận, ta lập tức giả vờ đáng thương: "Là vì chân của ta bị lừa giẫm phải."
Hắn khựng lại.
Sau đó ngồi xổm xuống, cởi giày tất của ta, xem chân ta bị thương ra sao.
"À, là chân kia."
Vết bầm tím trên chân đã tan hết, chỉ còn sót lại một chút tím bầm trong móng chân.
"Có đau không?" Hắn hỏi.
Ta lắc đầu.
Sắc mặt hắn không tốt, nhưng động tác lại rất dịu dàng, nắm chân ta trong lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp.
Ta nói: "Nghe phu xe nói Tiểu Thanh gần đây không thích ăn cơm, lát nữa ta phải đi xem nó."
"Trong lòng nàng chỉ có con lừa ngốc đó." Hắn hừ lạnh, "Tiểu Thanh khỏe lắm, còn béo tốt hơn cả ngựa bình thường."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/niem-vui-thoang-qua/9.html.]
6
Ở vương phủ một thời gian, ta phát hiện Sầm Thành Cẩn chỉ là tính tình hơi xấu một chút, đối với ta vẫn rất tốt.
Ở quê nhà, ta từng nói với hắn rằng ta rất ngưỡng mộ nữ tử nhà thợ may có thể mặc quần áo đẹp, thoa phấn son tốt, đôi tay thon dài trắng nõn, kẽ móng tay sạch sẽ, không dính chút bụi trần nào.
Khi nào ta cũng có thể gả vào nhà giàu sang đây?
Lúc đó ta chỉ là buột miệng nói ra mà thôi.
Sầm Thành Cẩn khinh bỉ liếc nhìn ta: "Đợi ta dưỡng thương xong trở về kinh, gấm vóc lụa là tự nhiên sẽ không thiếu phần ngươi, cũng sẽ tìm cho ngươi một phu quân tốt. Chỉ là báo ân thì báo ân, đừng có si tâm vọng tưởng gả cho bản vương."
Khi đang du thuyền trên hồ, ta bỗng nhớ tới những lời này, bèn thuật lại cho hắn nghe.
Hắn lộ vẻ lúng túng, ho khan một tiếng: "Ta khi nào thất hứa, ta còn không tính là nhà tốt sao?"
"Vương gia đối với người khác tự nhiên là nhà tốt."
Giọng hắn lại không vui: "Đối với nàng thì không phải sao?"
Ta thử lấy ví dụ cho hắn hiểu: "Vương gia chán ghét mùi đậu phụ trên người thiếp, nhưng thiếp cũng không quen ngửi mùi long não hương trong nhà cao cửa rộng."
Hắn sau khi trở về liền sai người dẹp hết long não hương trong vương phủ, hoa mẫu đơn, hoa hồng trong sân đều bị thay bằng từng cây đậu nành.
"Như vậy đã được chưa?" Hắn nghiến răng nói.
Ta há hốc mồm, có chút không hiểu: "Vương gia đây là?"
"Thứ nàng không quen ngửi, ta có thể không dùng." Hắn nói, "Mùi hương trên người nàng... ta cũng không phải thật sự không thích."
Ta do dự nhìn hắn: "Thật sao?"
Sầm Thành Cẩn khẽ mím môi, gật đầu. "Không những không chán ghét, mà còn rất nhớ nhung." Câu nói còn dang dở, hắn dường như ngượng ngùng không nói hết lời.
Ta trầm ngâm suy nghĩ.
Nhưng rồi...
"...hay là đổi lại thành Mẫu Đơn đi, như thế này thật khó coi."
...