NỖI NIỀM KHÓ NÓI - C10
Cập nhật lúc: 2024-10-23 17:17:40
Lượt xem: 194
16
Vở kịch ồn ào này kết thúc bằng sự hòa giải của đôi bên.
Tống Như Tư với ánh mắt căm hận nhìn tôi một cái rồi bị cảnh sát đưa đi bệnh viện.
Hứa Tình Thiên vội vã chạy đến, trông thấy tôi đứng sau lưng Trần Tòng Cảnh, lộ ra biểu cảm không kiên nhẫn, nặng nề thở dài.
Khi đối diện với Trần Tòng Cảnh, cô ấy lại thay đổi sắc mặt.
Cô ấy đưa cho Trần Tòng Cảnh một hộp thuốc, làm một cử chỉ rồi kéo tôi sang một bên.
Phớt lờ ánh mắt nóng bỏng từ cách đó không xa của Trần Tòng Cảnh, Hứa Tình Thiên đánh giá tôi một lượt từ đầu đến chân.
"Hứa tiểu thư, tôi—" Tôi cố gắng mở miệng giải thích nhưng bị cô ấy mệt mỏi cắt ngang.
"Tống tiểu thư, cô thắng rồi." Hứa Tình Thiên giơ tay đầu hàng, nhìn tôi với ánh mắt khâm phục
Hóa ra cô ấy là bác sĩ tâm lý của Trần Tòng Cảnh, gia đình cũng khá có thế lực. Trước đây theo yêu cầu của cha Trần Tòng Cảnh, cô ấy đã đính hôn với Trần Tòng Cảnh, còn đến biệt thự để khiến tôi hoàn toàn từ bỏ.
Tôi từ bỏ, nhưng Trần Tòng Cảnh không từ bỏ.
Tôi rời đi lâu bao nhiêu, số lần Trần Tùng Cảnh nổi giận nhiều bấy nhiêu. Hứa Tình Thiên tưởng rằng sự chăm sóc chu đáo của tôi trước đây đã khiến hắn ỷ lại, bắt chước làm theo, nhưng hiệu quả lại nhỏ bé không đáng kể.
Trần Tòng Cảnh đối với tôi, vừa khó chịu lại chân thành.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Hứa Tình Thiên nói: "Tôi chịu thua rồi, nhiệm vụ mà chú Trần giao cho tôi coi như tôi bỏ cuộc. Tôi rút lui, cô đi mà chịu đựng hắn, mấy ngày nay tôi mệt mỏi lắm rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/noi-niem-kho-noi/c10.html.]
Nghe xong, tôi im lặng thật lâu, chân thành cảm ơn.
Hứa Tình Thiên phất tay: "Hai người dính chặt lấy nhau đi, đừng đi gây hoạ cho người khác.”
Tôi sững sờ, cười trộm trong lòng, ngoan ngoãn quay lại bên cạnh Trần Tòng Cảnh.
Hứa Tình Thiên đưa thuốc xong liền rời đi, tôi hoàn thành việc lấy lời khai rồi được Trần Tòng Cảnh dẫn lên xe.
Hắn bật hệ thống sưởi, không chớp mắt nhìn tôi chăm chú, đột nhiên hỏi: "Tại sao không từ mà biệt?”
Tôi sững người, hắn lại hỏi: "Ngày tốt nghiệp đại học, tại sao không từ mà biệt? Tại sao không đến tìm anh?"
"Anh trai em tỉnh lại rồi, em không thiếu tiền nữa, nên em bỏ anh đúng không?"
Quá khứ hoảng loạn bị bóc trần, hai chúng tôi trong cái đêm gà bay chó sủa này, phơi bày tất cả những tâm tư giấu kín đến trước mặt người kia.
Tôi im lặng một lúc, mở miệng, chậm rãi nói: "Anh nói, em không xứng thích anh."
Cho đến hôm nay, tôi vẫn nhớ rõ biểu cảm và giọng điệu của Trần Tòng Cảnh khi nói câu đó, hệt như một con d.a.o cùn, khiến tôi dằn vặt đau đớn vào những đêm khó ngủ.
Ánh mắt Trần Tòng Cảnh khựng lại, hắn dời tầm nhìn, suy nghĩ một lúc rồi khẽ nói: "Thật sự xin lỗi..."
Hắn từng nói với tôi vô số lời khiến người khác tổn thương, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nói "Thật sự xin lỗi".
Tôi đã đợi rất nhiều năm.