NỖI NIỀM KHÓ NÓI - C4
Cập nhật lúc: 2024-10-23 17:16:30
Lượt xem: 317
6.
Khi tôi nhận ra sự vui buồn thất thường của Trần Tòng Cảnh sớm muộn gì cũng sẽ rơi lên người mình, tôi càng trở nên cẩn trọng hơn.
Sợ nói nhiều sai nhiều, tôi trầm mặc ít nói phục vụ Trần Tòng Cảnh.
Chuyện của Lục Giang không hề ảnh hưởng gì đến Trần Tòng Cảnh, nhưng hắn dường như nhận ra sự khác thường của tôi, đột nhiên hẹn tôi ra ngoài ăn cơm.
Tôi đến nhà hàng trước mười phút, trông thấy Trần Tòng Cảnh đã đợi ở đó từ lâu.
Hắn quan sát tôi từ đầu đến chân, giọng điệu khó hiểu: "Mấy bộ đồ tôi mua cho em đâu? Sao không mặc?"
Mấy bộ quần áo hàng hiệu xa xỉ mà hắn tiện tay tặng, tôi đã đem đi bán hết rồi.
Tôi không dám thừa nhận, chỉ cười ngượng ngùng: "Đắt quá, em sợ làm hỏng."
Tôi không biết Trần Tòng Cảnh tin vào danh tiếng ham hư vinh của tôi bao nhiêu, chỉ đành cố gắng chữa cháy: "Em không nỡ mặc."
Nghe xong, Trần Tòng Cảnh cười một tiếng: "Thật à?"
Hắn lập tức đưa tôi đến cửa hàng thời trang, lại mua cho tôi rất nhiều quần áo.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Tôi xách theo hơn mười chiếc túi đi theo sau Trần Tòng Cảnh, nhìn thấy hắn đút tay vào túi, giọng điệu thờ ơ.
"Sợ gì chứ? Đâu phải không có cái để thay."
Bất chợt, mắt tôi nóng lên.
Sau khi gia đình gặp chuyện, tôi như cây lau yếu ớt lay lắt trong mưa gió, không biết lúc nào sẽ gục ngã.
Trần Tòng Cảnh đã chống đỡ cho tôi giữa cơn bão.
Mặc dù ban đầu tôi chỉ muốn tiền của hắn.
Tôi phải đáng xấu hổ mà thừa nhận, vào khoảnh khắc này, tình cảm của tôi dành cho Trần Tòng Cảnh không liên quan đến tiền bạc, không liên quan đến vật chất, mà là rung động một cách hổ thẹn.
7.
Tháng thứ ba kể từ khi tôi và Trần Tòng Cảnh yêu nhau, sắp đến sinh nhật của hắn.
Tiệc sinh nhật của Trần thiếu gia không liên quan gì đến người bình thường như tôi, dù cho tôi có là bạn gái của hắn cũng không có tư cách tham gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/noi-niem-kho-noi/c4.html.]
Nhưng tôi vẫn muốn tặng hắn một món quà.
Đồ đắt tiền thì tôi không mua nổi, nên chỉ tặng thứ có ý nghĩa.
Tôi đã sớm mua vài cuộn len, tranh thủ thời gian làm thêm, đan cho hắn một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, đặt vào hộp cẩn thận, chỉ chờ đến hôm sinh nhật sẽ tặng cho hắn.
Kết quả, ngày hôm đó, bệnh viện gọi cho tôi một cú điện thoại khẩn cấp, bệnh tình của anh trai không ổn định, cần phải điều trị gấp.
Đầu óc tôi trống rỗng, lập tức bắt xe đến bệnh viện chờ đợi cả ngày.
Nhìn nhân viên y tế ra ra vào vào, tôi kiệt sức ngồi ngoài hành lang bệnh viện, chỉ khi nghe bác sĩ nói đã ổn thì mới thở phào.
Kim đồng hồ chỉ đến mười hai giờ, sinh nhật của Trần Tòng Cảnh đã qua rồi.
Sợi dây nào đó trong đầu tôi đột ngột đứt đoạn, tôi cầm chiếc khăn quàng cổ lao thẳng đến nhà Trần Tòng Cảnh.
Trên đường, tôi mở điện thoại, không có một cuộc gọi hay tin nhắn nào.
Tôi cố sức bấm chuông cửa nhà Trần Tòng Cảnh, trông thấy hắn mở cửa, mi mắt tràn đầy sự tức giận, sau lưng là một mảng tối đen.
"*Cô đến đây làm gì?"
*Ổng tức nên đổi cách gọi dành cho nu9 từ 'em->cô’ nha.
Tôi đưa chiếc khăn quàng cổ ra, thở hổn hển giải thích: "Trần Tòng Cảnh, sinh nhật vui vẻ."
Hắn như nghe thấy một chuyện buồn cười lắm, mặt đầy vẻ mỉa mai: "Sinh nhật? Cô không xem bây giờ là mấy giờ à?"
Hắn cúi xuống nhìn chiếc khăn quàng cổ trên tay tôi, nhấc nó lên rồi vứt đi thật xa: "Lời chúc muộn màng, món quà rẻ tiền, tôi cho cô nhiều tiền như vậy, cô làm bạn gái tôi thế này đấy à?"
"Tống Như Nhiên, cô mẹ nó thích tôi như vậy đó sao?"
Chiếc khăn quàng cổ sạch sẽ dính đầy đất, cùng với tâm ý của tôi bị giẫm đạp, tôi không chịu đựng nổi nữa, nỗi ấm ức và tức giận như vỡ òa, nhất thời lời nói tuôn trào.
"Trần Tòng Cảnh, với cái tính khí thối nát của anh, căn bản không bao giờ có ai thích anh đâu!"
"Anh không cần thì thôi! *Tôi tặng cho chó cũng không cho anh."
*Bà nu9 cũng đang tức nên đổi từ 'em-> tôi’ nha