NỖI NIỀM KHÓ NÓI - C5
Cập nhật lúc: 2024-10-23 17:16:39
Lượt xem: 217
Trần Tòng Cảnh nghiến răng cười lạnh: "Vậy thì cút, cút ra khỏi đây, cút ngay bây giờ."
Cánh cửa bị Trần Tòng Cảnh đóng sầm lại, âm thanh vang trời, tôi thất thần bước đi trên phố, điện thoại reo lên mấy lần.
"Tống tiểu thư, hôm nay bao giờ chị nộp viện phí cho anh Tống ạ?"
Những cuộc gọi thúc giục từ bệnh viện như một lời nguyền, khiến tôi đột ngột dừng bước, quay lại trước cửa nhà Trần Tòng Cảnh.
Tôi cúi đầu nhận lỗi với hắn: "Xin lỗi, lần này là lỗi của em, là do em không nhớ, không quan tâm đến anh, xin anh tha thứ cho em."
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Trần Tòng Cảnh khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống, bỗng nhiên hỏi: "Tống Như Nhiên, thích tiền hay thích tôi?"
Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt hắn, tôi mệt mỏi lắm rồi, thỏa hiệp với hết thảy.
"Thích anh..."
8
Tôi cứ như vậy mà ở bên cạnh Trần Tòng Cảnh, ở bên cạnh hắn hơn nửa năm.
Hắn nổi giận thì tôi dỗ dành, hắn ra lệnh thì tôi nghe theo, dù cho thứ hắn muốn có là trăng trên trời đi nữa, tôi cũng sẽ tìm cách hái xuống cho hắn.
Cuối cùng, sắp tốt nghiệp rồi.
Áp lực đóng viện phí cho bệnh viện nhờ sự cố gắng của tôi đã giảm bớt rất nhiều, bác sĩ điều trị chính gọi điện chúc mừng tôi, anh trai tôi phản ứng ngày càng rõ rệt, rất nhanh sẽ tỉnh lại.
Tôi rất vui, nhưng trong lòng không hiểu sao lại hơi luống cuống
Trong suốt thời gian này, tôi từng hối hận vô số lần vì đã trêu vào Trần Tòng Cảnh, nhưng cũng vô số lần cảm thấy may mắn vì đã quen biết hắn.
Khi anh trai tôi tỉnh lại, giữa tôi và Trần Tòng Cảnh sẽ ra sao đây?
Tôi thực sự thích hắn.
Nhưng anh trai tôi sẽ không bao giờ đồng ý, từ nhỏ đến lớn, tất cả những bức thư tình tôi nhận được đều bị anh trai tôi xem qua rồi ném vào thùng rác, hắn luôn buồn bã nói với tôi: "Em gái, có anh trai vẫn chưa đủ sao?"
Vốn dĩ là tôi mắc nợ nhà họ Tống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/noi-niem-kho-noi/c5.html.]
Tôi định chờ khi anh trai tỉnh dậy sẽ khuyên nhủ hắn, nhưng không ngờ, người từ bỏ trước lại là chính tôi.
Cha của Trần Tòng Cảnh đã điều tra về thân thế của tôi, ông đưa cho Trần Tòng Cảnh xem những bức ảnh tôi đã đi gặp anh trai.
Hắn dẫn theo rất nhiều người đến bệnh viện, đập nát tất cả mọi thứ trong phòng bệnh.
Tôi cầm hộp giữ nhiệt đứng ở cửa, nhìn thấy Trần Tòng Cảnh đang đứng giữa một mớ hỗn độn, hắn nhìn tôi chằm chằm, giọng như bị bật ra từ cuống họng.
"Tống Như Nhiên, *cô lừa tôi."
*Lại tức rồi =))
Hắn luôn biết tôi thích tiền của hắn, hắn nghĩ tôi chỉ đơn giản là thích tiền của hắn.
Đằng sau số tiền đó, là anh trai tôi.
"Cô luôn miệng nói thích tôi, cuối cùng lại dùng tiền của tôi để nuôi tên anh trai mưa của cô, Tống Như Nhiên, cô có biết xấu hổ không?"
Tay chân tôi lạnh toát, ngơ ngác mở miệng: "Không phải, em—"
Tấm chân tình chưa kịp thổ lộ thì đã bị Trần Tòng Cảnh giẫm đạp dưới chân, giẫm nát thành bùn đất.
Hắn nghiến răng cười lạnh, gằn từng chữ:
"Coi như tôi đốt tiền cho người ch đi, cô thật sự nghĩ là tôi thích cô à? Cô cũng xứng sao."
"Tống Như Nhiên, chúng ta kết thúc rồi."
Tôi mà làm gì không tốt trong lúc hẹn hò, Trần Tòng Cảnh kiểu gì cũng sẽ nổi giận, bảo rằng chúng ta chấm dứt.
Tôi luôn hạ giọng dỗ dành hắn.
Nhưng lần này, tôi biết rõ, không giống như những lần trước.
Giữa đống hỗn loạn, tôi nhìn thấy đôi mắt tỉnh táo của anh trai.