Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nơi Ta Không Còn Thuộc Về Nhau - 02.

Cập nhật lúc: 2024-10-27 16:40:00
Lượt xem: 127

"Tống Giao Giao?"

 

Tôi nghe thấy một giọng nói khác, nhận ra đó là Phương Xuyên, người bạn chung của chúng tôi.

 

"Anh có bị làm sao không? Không phải chính miệng anh nói người anh yêu nhất là Giang Tuế sao? Sao anh lại nỡ phản bội cô ấy chứ?"

 

Nguyễn Lan thở dài khẽ, qua một lúc lâu mới run rẩy nói:

 

"Giao Giao... Giao Giao được chẩn đoán là giai đoạn cuối của bệnh nan y, không còn nhiều thời gian nữa! Cô ấy đã cầu xin tôi, muốn được cảm nhận trọn vẹn một lần."

 

"Tôi và cô ấy lớn lên cùng nhau từ nhỏ, làm sao tôi có thể từ chối cô ấy? Huống hồ..."

 

"Trong lòng tôi luôn có cô ấy, từng mơ tưởng về việc sẽ được bên cô ấy!"

 

Nghe xong, tôi như bị sét đánh giữa trời quang, ngây ngẩn tại chỗ.

 

Vài câu ngắn ngủi như những cành gai lạnh lùng đ.â.m sâu vào trái tim tôi, khiến tôi không thể thở nổi! Tuyệt vọng tột cùng!

 

Nguyễn Lan, hóa ra người anh luôn yêu là cô ấy sao?

 

Vậy tôi là gì chứ?

 

Nước mắt không ngừng tuôn trào, tôi nhẹ nhàng dựa vào khung cửa, chẳng còn sức mà bước đi.

 

"Nguyễn Lan, anh không đáng mặt đàn ông!"

 

Trong phòng vang lên tiếng gầm lên giận dữ của Phương Xuyên, kèm theo những tiếng đập phá đồ đạc.

 

Tiếng gào thét của anh ấy xuyên qua điện thoại, vang dội:

 

"Nguyễn Lan, dù anh có muốn đối xử tốt với Tống Giao Giao, sao không làm lén lút? Sao lại để cô ấy chụp ảnh đăng lên mạng xã hội? Anh muốn Tuế Tuế nhìn thấy rồi đau lòng tuyệt vọng sao? Chuyện này có gì đáng tự hào sao?"

 

Tôi ngồi dậy, nghĩ rằng Nguyễn Lan sẽ nhận ra lỗi lầm của mình, nhưng không ngờ, anh ấy chỉ nhẹ nhàng đáp:

 

"Giao Giao là cô gái tôi đã yêu suốt hai mươi năm! Sao tôi có thể tước đi niềm vui khoe khoang của cô ấy chứ?"

 

"Để cô ấy phải chôn vùi niềm hạnh phúc trong lòng, chẳng phải sẽ làm bệnh tình cô ấy trầm trọng thêm sao? Không để cô ấy nói, tôi không làm được! Tôi sẽ không để cô ấy phải sống trong bức bối đến tận lúc chết!"

 

Lời anh ấy như được phóng đại lên vô số lần, đập mạnh vào tai tôi.

 

Tôi tựa trán vào bức tường lạnh lẽo, chỉ cách nhau một bức tường, nhưng anh ấy không nghe thấy tiếng trái tim tôi rỉ máu.

 

Nước mắt lăn dài, ướt đẫm gò má tôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/noi-ta-khong-con-thuoc-ve-nhau/02.html.]

Nguyễn Lan đã yêu Tống Giao Giao hai mươi năm.

 

Vậy bảy năm bên nhau của tôi và anh ấy là gì?

 

Phương Xuyên càng tức giận, gầm lên chất vấn:

 

"Vậy Tuế Tuế sẽ đối diện với anh như thế nào? Anh có thực sự nghĩ đến cảm xúc của cô ấy không? Cô ấy yêu anh hết lòng đấy!"

 

Tôi như cá mắc cạn, không thể động đậy.

 

Nguyễn Lan thản nhiên nói tiếp:

 

"Tôi tin cô ấy sẽ không rời bỏ tôi, cô ấy từng nói cả đời này sẽ không lấy ai ngoài tôi, nên tôi chắc chắn cô ấy sẽ tha thứ cho tôi."

 

"Dù sao, tâm nguyện của mẹ cô ấy cũng là để tôi cưới cô ấy làm vợ!"

 

Tôi bước đi vô định trên phố, đã hoàn toàn quên mất mình rời khỏi nhà Nguyễn Lan bằng cách nào.

 

Nhìn vào chiếc váy cưới lộng lẫy trong cửa kính, đầu óc tôi cứ quanh quẩn mãi câu nói của anh ấy:

 

"Tôi đã yêu Giao Giao suốt hai mươi năm."

 

Nhưng anh ấy cũng từng nói rằng ngoài tôi, anh sẽ không lấy ai khác. Bảy năm trước, anh đã đứng dưới ký túc xá, tha thiết cầu xin tôi làm bạn gái anh.

 

Anh cầm một bó hoa hồng đỏ, trông bảnh bao như một chàng hoàng tử bạch mã.

 

Sau đó, anh đưa tôi đi khắp non sông, và ở mỗi cảnh đẹp đến nao lòng, anh đều tỏ tình với tôi.

 

Anh từng nói rằng người anh yêu nhất chính là Giang Tuế.

 

Khi anh hứa sẽ khiến tôi trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất, khi hôn tôi không ngừng, liệu anh có đang nghĩ đến gương mặt của Tống Giao Giao không?

 

Những kỷ niệm tươi đẹp ấy cứ mãi quẩn quanh trong đầu, cuối cùng lại trở thành những nhát roi quất mạnh vào tim tôi.

 

Mà tất cả những điều đó, đều do người tôi yêu nhất mang đến.

 

Nỗi uất ức và tuyệt vọng tràn lên, tôi như một đứa trẻ vô lực ôm đầu bật khóc.

 

Dần dần, mọi người bắt đầu nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên.

 

Gió cũng đang gào thét dữ dội.

 

Ai nấy đều có nơi trú thân của mình, chỉ còn tôi là không còn chỗ để đi.

 

Loading...