NỮ HẢI TẶC - 5
Cập nhật lúc: 2024-07-12 19:09:09
Lượt xem: 291
Y tổ chức tiệc ở quý phủ đãi cả Đoạn gia, Đoạn Cừ không nhường ai vị trí ngồi đầu tiên, cuộc trò chuyện ngày hôm nay có thể tưởng tượng được, có lẽ là chờ đợi tin tức xử trảm đám hải tặc này.
Cuối cùng Cầm Trinh khóc lóc kể lể với nàng: “Tỷ tỷ, tỷ đừng trách phu quân, chàng cũng là không tự nguyện.”
—-
“Ngươi nói có buồn cười hay không, ta tại sao phải trách ngươi?”
Trong địa lao, Tức Ninh Nguyệt nhìn Đoạn Cừ cười đến chảy nước mắt: “Ngươi và ta thì có quan hệ gì?”
Lời này vừa nói ra, cả khuôn mặt Đoạn Cừ đều trắng bệch, Tức Ninh Nguyệt vẫn đang cười, cười đến đôi mắt nhuộm sắc thê lương: “Nếu ngươi muốn mạng của ta thì nói thẳng là được, cần gì liên lụy người khác? Mạng của bảy mươi sáu người của Đoạn gia ngươi là mạng, mạng của những huynh đệ Đông Xích ta không phải là mạng sao? Ngươi có có biết thê nhi (vợ con) của họ vẫn đang đợi bên bờ biển, nhưng không thể đợi được nữa."
Nói đến “thê nhi”, Tức Ninh Nguyệt bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, đưa tay vỗ về phía dưới bụng, như bóng ma trong đêm tối, nhìn Đoạn Cừ cười một cái, gò má tái nhợt dưới mái tóc rối bù, giọng nói vang lên như một hốn ma: “Ngươi có lẽ không biết, hài nhi trong bụng ta đã bốn tháng, nhưng nó lại không có cơ hội sinh ra, bởi vì phụ thân nó, phụ thân mà nó chưa từng gặp qua, tự tay đẩy nó xuống địa ngục.”
Lời nói hàm chứa sự thê lương còn chưa kết thúc, sắc mặt Đoạn Cừ đã đại biến, thân thể run rẩy, bước chân lảo đảo tiến lên muốn ôm Tức Ninh Nguyệt, lại bị nàng chán ghét né tránh, không kịp đề phòng ôm vào khoảng không, ngã quỳ trên mặt đất, hai mắt đỏ ngầu.
“A Ninh, A Ninh.” Đoạn Cừ cuối cùng cũng chống đỡ không nổi, móng tay ấn chặt xuống mặt đất, từ trong cổ họng truyền ra một tiếng kêu đau đớn bị đè nén, nước mắt nóng hổi rơi xuống, lồng n.g.ự.c phập phồng, làm như vô cùng đau đớn.
Tức Ninh Nguyệt lại chỉ nhìn Đoạn Cừ cười, dựa vào góc tối, cười đến vô cùng tàn nhẫn.
Nàng nhìn thấy Đoạn Cừ khàn giọng khóc thảm thiết, nước mắt xẹt qua gò má trắng nõn có vết sẹo mời do roi để lại, không khỏi ngẩn ra.
Là ngày đó nàng giục ngựa rời khỏi Đoạn gia, để lại ấn ký trên người hắn.
Trong lòng khẽ động, Tức Ninh Nguyệt kìm lòng không đậu vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt Đoạn Cừ.
Thanh sam run lên, Đoạn Cừ khó có thể tin ngẩng đầu, giọng nói của Tức Ninh Nguyệt vang lên bên tai: “Ta khi đó thật ngốc, một lòng muốn cho ngươi thoát khỏi lời thề độc, lại không nghĩ tới lời ngươi thuận miệng nói sao có thể coi là thật. Nhưng mà cũng tốt, kiếp sau cũng mang theo ấn ký này đi.”
Đoạn Cừ cơ hồ không thể tin được những gì mình nghe được, liên tục di chuyển vài bước đến gần Tức Ninh Nguyệt, kích động muốn mở miệng, Tức Ninh Nguyệt đã nói tiếp: “Như vậy ta có thể nhận ra, tránh xa, không bao giờ gặp lại ngươi.”
Như bị sét đánh, Đoạn Cừ đứng im tại chỗ, cả người phát lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nu-hai-tac/5.html.]
Ngữ điệu kia không nhẹ không nặng, bồng bềnh mờ ảo, lại giống như có một vạn cây châm, dày đặc đ.â.m vào tim hắn, khiến ruột gan hắn đứt từng khúc. Đây hẳn là câu nói tàn nhẫn nhất mà hắn từng nghe trong đời. Nếu như còn có kiếp sau, nàng sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa.
7
Thời hạn thi hành án được ấn định vào tháng mười hai, Tức Ninh Nguyệt dựa vào tường, đêm khuya yên tĩnh, bỗng nhiên nhớ tới Đoạn Cừ từng dạy nàng hát bài niên lịch.
Trong những hồi ức mơ hồ có thể phân biệt, hắn ôm nàng vào lòng, ngâm nga ra giai điệu thật lâu thật dài, mỗi một tháng hát ra đều là một chuỗi hương thơm say lòng người, nàng học được si mê không thôi, nhưng không muốn hát tháng mười hai.
Nàng nhìn vào mắt hắn, nghiêm túc lắc đầu, nàng nói, tháng mười hai quá buồn, họ sẽ không hát tháng mười hai.
Hắn cười bảo nàng mê tín, vẫn ngâm nga giai điệu kia, trong gió phiêu đãng.
“Tháng mười hai, sắp sang tuổi mới mới, có thể hát nhiều, có thể say rượu, tuyệt đối không thể rời đi.”
Giai điệu lọt vào tai, khắc trong tim, cho dù muốn quên như thế nào cũng nhớ rất rõ ràng.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ mái hiên chiếu vào, trong địa lao lạnh lẽo, giờ này khắc này, trong hoàn cảnh này, Tức Ninh Nguyệt lại không khỏi nhẹ giọng ngâm nga ra bài hát này.
Đến tháng mười hai, cổ họng nàng có chút nghẹn ngào, hát không nổi nữa, nhưng đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc trong bóng tối hát tiếp lời của nàng, dịu dàng như ở trong mộng.
Tức Ninh Nguyệt bỗng nhiên đứng lên, cửa lao mở ra, dưới ánh trăng, một bóng người mặc thanh sam lạc, dung mạo như tranh.
Trong không khí truyền đến thoang thoảng mê hương, nhè nhẹ tiến vào trái tim của nàng, ý thức dần dần mơ hồ, lung lay sắp đổ, Tức Ninh Nguyệt chỉ cho là mình đang nằm mộng.
Nếu là mộng, thì không cần để ý cái gì nữa, nàng bắt lấy ống tay áo người trước mắt, tủi thân giống như đứa nhỏ, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, hoàn toàn không có chút dáng dấp uy phong thường ngày, hoàn toàn phơi bày vẻ yếu đuối nhất ra trước người nọ.
“Phu quân, ta nghĩ không ra, vì sao chàng muốn cưới người khác? Vì sao chàng lại lên kế hoạch hại ta? Những gì chàng từng nói trên biển Đông Xích đều là giả sao?”
Trong bối rối, bá chủ trên biển Đông Xích oai phong một cõi ngày xưa lúc này tựa như một đứa trẻ bất lực, lần đầu lộ ra dáng vẻ thê lương, Đoạn Cừ nhìn thấy lòng như d.a.o cắt.
Hắn cố nén nước mắt tiến lên, một tay ôm Tức Ninh Nguyệt đang mơ hồ vào trong ngực, ôm chặt đến không muốn buông tay nữa.
Mê hương tràn ngập ở trong không khí, càng thêm nồng nặc, Tiếu Nhi đã uống giải dược canh giữ ở cửa, giờ phút này trong lòng cầu nguyện mọi chuyện được thuận lợi, phù hộ cho phu nhân số khổ của nàng bình an.