Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NỮ HẢI TẶC - 6

Cập nhật lúc: 2024-07-12 19:09:23
Lượt xem: 289

Đoạn Cừ ôm Tức Ninh Nguyệt, ghé vào tai nàng dịu dàng dỗ dành: “A Ninh, A Ninh tốt của ta, ngủ một giấc sẽ không sao. Sẽ không có tháng mười hai, ta sẽ không để cho nàng rời đi, tuyệt đối sẽ không.”

Giống như mơ một giấc mộng thật dài, trong hỗn loạn, Tức Ninh Nguyệt mơ mơ màng màng mở mắt, lại phát hiện dưới ánh trăng sáng đầy sao, mình đã ở trên lưng Bạch Tháp, gió lớn thổi qua mái tóc dài của nàng, phía sau là lao nha dưới chân núi, đuốc sáng đầy trời, tiếng binh giáp gấp gáp.

Trong đầu nàng loạn, chỉ nghe thấy trong miệng Bạch Tháp không ngừng nhắc nhở: “Đừng quay đầu lại, đừng quay đầu lại, A Ninh ta sẽ mang nàng về Đông Xích, ta sẽ chăm sóc nàng cả đời.”

Đầu càng ngày càng nặng, nàng không thể nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra, nhớ hôm được hôm nay là ngày nào, chỉ biết là liếc mắt nhìn lại, trong hỗn loạn ồn ào náo động, lửa lớn đột nhiên nhảy lên, truyền đến tiếng khóc tê tâm liệt phế* của nữ tử, ánh lửa trong nháy mắt chiếu sáng cả bầu trời đêm, thiêu đốt đôi mắt nàng đến đỏ thẫm.

**(Tê tâm liệt phế nghĩa là ám chỉ đến sự đau khổ tột cùng của con người trải qua khi vướng vào những sự việc như người thân mất,)**

Nàng bỗng nhiên hoảng hốt không chịu được, trong đầu lại hỗn độn không rõ ràng, chỉ có thể đè lại ngực, bắt lấy Bạch Tháp, nói năng lộn xộn: “Đau quá, Bạch Tháp, tại sao, tại sao nơi này đau quá.”

Đau đớn đến mức nàng không thể thở được, như thể có thứ gì đó từng chút một bị rút ra khỏi cuộc đời cô, dung nhập vào một nửa bầu trời được ngọn lửa chiếu sáng, tan biến trong gió và không thể ghép lại được nữa.

Vạn dặm không mây, hải âu lướt bay, mặt biển Đông Xích bao la hùng vĩ.

Đây là sinh thần ba tuổi của nữ nhi Hải Ưng trên biển Đông Xích, Tức Ninh Cừ, tất cả hải thuyền đều huýt sáo, vui mừng náo nhiệt.

Tức Ninh Nguyệt dắt nữ nhi đứng ở trên đài cao, nhìn yến tiệc phía dưới, hồng bào uy phong lẫm liệt.

Một đôi mắt màu hổ phách ngẩng đầu nhìn về phía nàng, nàng nhướng mày cười, ném nữ nhi trong tay xuống phía dưới khiến mọi người hoảng hốt hét lên nhưng nàng lại cười đến sang sảng: “Đi đi, đi tìm nghĩa phụ của con chơi!”

Bạch Tháp trong đám đông nhanh như một cơn gió, dang một tay tiếp được Tức Ninh Cừ đang sợ đến choáng váng, ngửa đầu nhìn nữ nhân mặc hồng bào hét lớn: “A Ninh, nàng thật thất đức, sớm muộn có một ngày Cừ Nhi không nhận nàng, ném nàng xuống biển Đông Xích cho cá mập ăn!”

Tức Ninh Nguyệt vỗ tay cười to: “Ta đây có thể chờ, nếu ngay cả chút gan dạ này cũng không có, làm sao xứng làm nữ nhi của Hải Ưng ta?”

Khắp thuyền tiếng cười nổi lên bốn phía, bầu không khí vui vẻ nhộn nhạo trên biển Đông Xích, mặt nước sóng gợn lăn tăn, chiếu rọi trời xanh mây trắng.

Cứ như vậy lại một mùa xuân nữa trôi qua.

Ba năm trước Tức Ninh Nguyệt sinh bệnh nặng, sau khi tỉnh lại đã quên rất nhiều chuyện, điều nàng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi chính là, nàng thế mà đã gả cho người ta, lại còn mang thai, như là chuyện ngoài ý muốn từ trên trời giáng xuống, nàng hoảng hốt không ngậm miệng lại được, nhưng là một chút ấn tượng cũng không có.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nu-hai-tac/6.html.]

Bạch Tháp nói với nàng, phu quân của nàng qua đời trong một vụ đắm tàu, nàng đâu buồn quá độ nên sinh bệnh không dậy nổi, có lẽ do bị sốt nên hồ đồ, không nhớ gì cả.

Nàng nghe giọng nói Bạch Tháp lại bỗng nhiên thấp xuống, mặt rõ ràng mang theo nụ cười, nhưng lại đau thương không hiểu được.

Quên đi cũng tốt, quên đi sẽ không có đau đớn, có thể bắt đầu một cuộc sống mới.

Nàng cái hiểu cái không gật đầu, còn chưa nghe xong đã đẩy một cái Bạch Tháp, cười ranh mãnh: “Ta còn tưởng rằng tôi sẽ gả cho ngươi, ta còn nhớ trước kia ngươi nói thích ta.”

Bạch Tháp lấy tay nàng ra, dở khóc dở cười, xoay người lại che kín hai mắt, như là bị ánh mặt trời chiếu vào.

Sau khi đứa nhỏ được sinh ra, nhận Bạch Tháp làm nghĩa phụ, Tức Ninh Nguyệt từng hỏi qua hắn, vì sao phải đặt tên cho nữ nhi là Tức Ninh Cừ? Nàng cảm thấy không dễ nghe, không sảng khoái.

Bạch Tháp ôm tiểu hài nhi khi đó còn đang trong tã lót, cười nói: “Là Cừ trong vấn cừ na đắc thanh như hứa*, không phải là một cái tên rất khác biệt sao?”

*(Đã giải thích bên trên)

Tức Ninh Nguyệt cười ha ha: “Từ khi nào ngươi trở nên nho nhã như vậy?” dừng một chút, nàng nghiêng đầu ngẫm nghĩ: “Giống như đã nghe qua ở đâu vậy.”

Bạch Tháp giật mình, không thể kìm lại muốn thốt ra, nhưng nhịn xuống, giống như những huynh đệ khác được chào hỏi trên thuyền, không hề nhắc tới người kia nữa.

Người kia là kẻ hắn xem thường nhất, mặc thanh sam, tay trói gà không chặt, lại chính là người trước sự lựa chọn sinh tử, mang đến hắn rung động lớn nhất.

Hắn vĩnh viễn không quên được đêm hôm đó, vẻ mặt Đoạn Cừ giao A Ninh đang hôn mê vào tay hắn, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn dưới ánh trăng, nói từng câu từng chữ cực kỳ vất vả: “Làm ơn, chăm sóc A Ninh thật tốt, chăm sóc đứa bé trong bụng nàng.”

Bạch Tháp chưa từng thấy qua bóng lưng một người kiên quyết chịu c.h.ế.t lại có thể bình tĩnh như vậy.

Mà những sự thật đắm chìm trong dòng sông năm tháng kia, sẽ theo gió rời đi, an nghỉ trên mặt đất, vĩnh viễn không để người ta biết được.

9

Không ai biết, Đoạn Cừ yêu A Ninh bao nhiêu, yêu từng cái nhăn mày, từng nụ cười của A Ninh trên biển Đông Xích, người hào khí, tiêu sái như vậy lại lặng lẽ đỏ mặt trong lòng hắn. Hắn cố ý đồng ý với nãi nãi cưới biểu muội, chỉ là vì để đuổi nàng đi, bởi vì khi đó đã có tin tức truyền ra, nhà quyền quý hắn không thể, nói bóng nói gió, muốn hắn giao ái thê ra, “đại nghĩa diệt thân”.

Loading...