Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nước Mắt Phù Dung - 10

Cập nhật lúc: 2024-06-16 15:34:09
Lượt xem: 842

 mẫu nói xong, đột nhiên ho ra một ngụm m.á.u rồi ngất đi. Ngự y đang đợi vội vàng tiến lên bắt mạch. Ta hỏi ngự y thân thể tổ mẫu như thế nào.

Ngự y lắc đầu nói: "Mạng sống thì giữ được, nhưng đôi chân này đã phế rồi."

Ngự y nói tổ mẫu ở trong tuyết quỳ cả ngày, đầu gối bị khí lạnh xâm nhập, rất có thể cả đời này không thể đứng lên được.

Đông cung ban đêm sáng như ban ngày. Ta ôm đầu gối, ngồi trên bậc thềm đá trước cửa Đông cung lặng lẽ chờ đợi, giống như trước đây chờ Ngụy Uyên trở về.

Trời sắp sáng, ta lạnh đến mức tứ chi cứng đờ. Ta nghĩ hôm đó, tổ mẫu cũng cô độc như vậy chờ hắn sao?

Một đôi giày mềm mại dừng lại trước mặt ta, Ngay sau đó, ta được ôm vào một vòng tay ấm áp. Ngụy Uyên cứ lặng lẽ ôm ta như vậy, nhưng cả hai chúng ta đều không nói gì. Một lúc lâu sau, hắn cởi áo choàng ngoài đưa cho ta: "Vào trong đi."

Lúc này ta mới ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt bình thản, như khi xưa vẫn kể chuyện cho hắn nghe: "Hôm nay thiếp đã về nhà rồi."

Ngụy Uyên ừ một tiếng.

Ta nói: "Chàng còn nhớ lần đầu đến phủ Định Quốc Hầu, chàng đã nói tổ mẫu ta chân tay còn khỏe mạnh, nhưng A Uyên, vừa rồi ngự y nói với ta rằng cả đời này bà nội sẽ không thể đứng dậy được nữa."

Ngụy Uyên siết chặt vòng tay ôm ta, vùi đầu vào cổ ta, không nói gì. Ta tiếp tục nói: "Còn cả huynh trưởng ta nữa, mười sáu tuổi đã theo phụ thân ra trận, một lòng chỉ vì đất nước và dân chúng, giờ khó khăn lắm mới động lòng với tiểu thư nhà họ Triệu, vậy mà ngày mai huynh ấy phải bị đi đày rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nuoc-mat-phu-dung/10.html.]

Ngụy Uyên ôm ta vào lòng, nói "xin lỗi" bằng giọng buồn bã và nặng nề.

Ta lắc đầu: "Người nên nói xin lỗi là thiếp mới phải. Phụ mẫu h.i.ế.p biết tình hình triều đình rối ren, vốn không muốn dính vào chuyện này, nếu không phải thiếp muốn gả cho chàng, nếu không phải thiếp..."

Ta nghẹn ngào, quay mặt đi không nói nên lời. Ngụy Uyên bế bổng ta lên, kiên định nói: "Chiêu Chiêu, nàng hãy tin ta, mọi chuyện sẽ sớm kết thúc thôi."

Ta lặng lẽ nhìn hắn. Hắn nói: "Đợi mọi chuyện kết thúc, ta sẽ giải thích với nàng, nàng hãy tin ta, Chiêu Chiêu."

Ta vốn là người không dễ dàng tin tưởng ai. Ngụy Uyên bảo ta tin hắn, nhưng ta biết tin vào điều gì đây? Tin vào sự lạnh lùng, tuyệt tình của hắn trước mặt mọi người, hay tin vào sự dịu dàng, chiều chuộng của hắn sau lưng họ?

Từ hôm đó, tuy Ngụy Uyên không còn giam cầm ta nữa, nhưng hắn đã chuyển nơi làm việc từ thư phòng sang Phù Dung viện. Cuộc chiến trong triều ngày càng căng thẳng.

Lúc này, Bắc quốc đột nhiên tấn công. Ta lơ đãng lật giở những tờ tấu sớ trên bàn, hất hàm hỏi: "Lại sắp có chiến tranh sao?"

Ngụy Uyên xoa đầu ta, giọng điệu có phần khinh thường: "Ừ, Thái tử Bắc quốc là Bách Lý Tranh đang dẫn quân đánh ta."

Ta có chút lo lắng hỏi: "Vậy nước ta phái ai ra trận?"

Vẻ mặt Ngụy Uyên khựng lại một chút, rồi lại thản nhiên nói: "Ta sẽ đích thân dẫn quân. Nhưng nàng đừng lo, Bách Lý Tranh là một tên ốm yếu, lên chiến trường cũng chỉ là chịu chết."

Loading...