Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ông nội tôi nổi loạn ở địa phủ - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-09-22 06:29:39
Lượt xem: 623

Tôi cứ nghĩ mọi chuyện đã được giải quyết êm đẹp, nhưng vào một ngày tan sở nọ, tôi bị một thanh niên mặt mày thanh tú chặn lại.

"Xin hỏi có phải anh Lý không?" Anh ta lấy ra giấy tờ tùy thân, cười tủm tỉm nói với tôi, "Tôi muốn nói chuyện riêng với anh."

Tôi vừa nhìn giấy tờ - ôi chao, Cục An ninh Quốc gia!

Là một công dân tuân thủ pháp luật, phát triển toàn diện về Đức - Trí - Thể - Mỹ - Lao, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có ngày dính dáng đến cơ quan này.

Thanh niên kia lái xe đến chặn tôi lại. Anh ta mời tôi lên ghế phụ, bắt đầu tự giới thiệu.

"Tôi tên là Tạ Trường Hà, anh gọi tôi là Lão Tạ, Trường Hà, hay gọi thẳng tên cũng được."

"Vâng vâng, anh cứ gọi tôi là Tiểu Lý là được!" Tôi vội vàng nói.

Tạ Trường Hà cười tủm tỉm cho tôi xem một đoạn camera giám sát.

Góc quay của camera hơi xa, cũng hơi mờ, nhưng tôi vẫn nhận ra đây là sân thượng mà đám ma quỷ bắt cóc tôi.

Trong video, cửa sân thượng đột nhiên mở ra, tôi khỏa thân bị ném sang một bên. Lại một lúc lâu sau, vô số Bộ cơ động lập thể bay đến gần, đáp xuống sân thượng.

Những Bộ cơ động lập thể này giống như những con ruồi bạc xoay tròn nhảy múa trên sân thượng, vặn vẹo điên cuồng. Lại một lúc lâu sau, các Bộ cơ động lập thể ngừng hoạt động. Rồi một lúc nữa, chúng lại bay khỏi sân thượng.

Toàn bộ video vô cùng kỳ dị.

Tôi nhìn những hình ảnh giám sát này, mồ hôi lạnh túa ra.

- Ông nội chỉ nói với tôi rằng ma ở trần gian sẽ không bị camera ghi lại, chứ không nói vũ khí của ma không thể bị ghi lại.

Bây giờ ma thì không bị ghi lại, chỉ ghi lại được một đám Bộ cơ động lập thể lượn lờ trên không trung - cái này còn kỳ dị hơn nữa! Nếu có người mặc vào còn có thể nói là đang cosplay thể thao mạo hiểm, bây giờ thì giống hệt một hiện trường mê tín dị đoan quy mô lớn!

Tạ Trường Hà nhìn khuôn mặt tê liệt của tôi, cười tủm tỉm mở miệng:

"Tiểu Lý - xin lỗi, tôi đã điều tra lý lịch của anh." Anh ta nói xin lỗi, nhưng giọng điệu thì chẳng có chút xin lỗi nào: "Ông nội anh là quân nhân khai quốc, xuất thân trong sạch. Con cháu tuy không tham gia quân ngũ, nhưng cũng không có bất kỳ hành vi vi phạm pháp luật nào, càng không nói đến mê tín dị đoan."

"Nửa năm trước, anh đột nhiên tuyên bố mình có thể gọi điện thoại cho Địa phủ, dùng cách này để siêu độ cho những người c.h.ế.t có oán khí, giúp họ đầu thai chuyển thế. Tôi đã đến thăm một số gia đình mà anh đã liên lạc, nhưng phát hiện ra rằng sự tin tưởng và biết ơn của họ dành cho anh đã đạt đến mức độ đáng sợ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ong-noi-toi-noi-loan-o-dia-phu/chuong-7.html.]

"Vì lý do nghề nghiệp, tôi cũng đã từng tiếp xúc với những người bị tẩy não bởi mê tín dị đoan, nhưng trạng thái của họ không giống những người đó, tâm lý của họ có vẻ bình thản hơn, cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày. Hơn nữa, theo tôi được biết, ngoại trừ một số ít gia đình nhất quyết muốn gửi tiền cảm ơn anh, thì hầu hết các gia đình anh đều không lấy một đồng nào, thậm chí còn bỏ tiền túi ra để hỗ trợ cuộc sống của họ."

"Tôi muốn biết, ý nghĩa của việc anh làm những điều này là gì?"

Ánh mắt Tạ Trường Hà sâu thẳm sắc bén, như có thể nhìn thấu lòng người.

Tôi nhìn anh ta một lúc, rồi đột nhiên đưa tay tắt chiếc máy ghi âm hình con gấu trúc trước xe anh ta - quả nhiên là Cục An ninh Quốc gia! Thằng nhóc này vậy mà đã ghi âm ngay từ đầu!

Sắc mặt Tạ Trường Hà thay đổi, nhưng anh ta nhìn chằm chằm vào tôi, không hề ngăn cản.

"Lão Tạ, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện thẳng thắn rồi," tôi nói, "Tôi muốn hỏi anh một câu - anh có ông nội không?"

"Ông nội tôi đã mất bảy năm trước rồi... Khoan đã, tôi có ông nội hay không thì liên quan gì đến chuyện này?" Tạ Trường Hà cau mày.

Mất rồi là tốt rồi mất rồi là tốt rồi. Tôi thầm mừng rỡ như ma quỷ trong lòng.

Tôi hỏi Tạ Trường Hà thông tin về ông nội anh ta, rồi gọi điện cho ông nội để tìm người. Trong suốt quá trình này, Tạ Trường Hà nhìn chằm chằm vào hành động của tôi, tôi thậm chí còn nghi ngờ anh ta không chớp mắt.

Lại một lúc lâu sau, trong điện thoại của tôi đột nhiên vang lên một giọng nói hiền từ.

"A lô? Có phải là Hân Hân không?"

Tạ Trường Hà trợn tròn mắt.

"... Ông biết tên hồi nhỏ của tôi? Ông đã điều tra tôi sao?!" Anh ta cao giọng.

Ra là tên hồi nhỏ của thằng nhóc này là Hân Hân.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Tôi không muốn bình luận gì về cái tên này nữa, chỉ nhún vai: "Đây đúng là ông nội anh, không tin thì hai ông cháu tự nói chuyện đi."

Tạ Trường Hà nghi ngờ nhìn tôi rồi lại nhìn điện thoại, cuối cùng cắn răng, cầm điện thoại của tôi mở cửa xe bước ra ngoài.

Bên ngoài nắng xuân ấm áp, ánh nắng làm mờ bóng của anh ta.

 

Loading...