Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ông nội tôi nổi loạn ở địa phủ - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-09-22 06:30:21
Lượt xem: 312

9.

Khi Tạ Trường Hà quay lại, trên mặt có dấu vết vừa khóc.

Anh ta trả điện thoại cho tôi, dặn dò: "Giữ điện thoại của anh cho kỹ, sau này hành sự kín đáo một chút."

Tôi cười: "Cảm ơn Lão Tạ!"

Tạ Trường Hà hít hít mũi, lắc đầu.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Không, tôi mới là người phải cảm ơn anh." Anh ta nói.

"Ông nội tôi lúc còn sống chỉ là một người bình thường, cổ hủ, nhát gan, thật thà. Tôi biết ông rất tốt với con cháu, nhưng bố tôi và các chú luôn nói sau lưng ông là người không có tiền đồ, không có bản lĩnh, bị người ta bắt nạt cũng không dám phản kháng, quá nhu nhược. Lâu dần, tôi cũng cảm thấy họ nói đúng."

"Thật lòng mà nói, khi ông nội tôi nói ông ấy đang cùng người khác tạo phản ở Địa phủ, tôi rất ngạc nhiên, vì trong lòng tôi, ông ấy vẫn luôn là người bảo thủ và nhút nhát đó, ông ấy chưa bao giờ đấu tranh cho bản thân mình."

"Nhưng ông ấy lại có thể phản kháng vì chúng tôi!"

Tôi thấy miệng Tạ Trường Hà run lên, một dòng nước mắt trong suốt chảy xuống khóe mắt.

"Ông nội tôi vừa nói với tôi rằng, ông ấy có thể chịu khổ cả đời, nhưng ông ấy tuyệt đối không thể để chúng tôi cũng phải trải qua những khổ nạn như ông ấy."

Tôi rút khăn giấy từ trong túi ra đưa cho anh ta. Tạ Trường Hà nói lời cảm ơn, lau khô nước mắt, nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc.

"Cậu là người tốt, ông nội cậu cũng là người tốt. Nhưng trên thế giới này không phải ai cũng tốt."

"Cuộc sống con người ngắn ngủi vài chục năm, quyền lực tiền tài cũng như một giấc mộng lớn, nhưng sau khi c.h.ế.t lại có thể hưởng thụ muôn đời."

Tôi im lặng.

Tôi hiểu ý của anh ta.

Nếu chiếc điện thoại của tôi bị kẻ xấu cướp mất, Địa phủ mới bình đẳng cho tất cả mọi người sẽ tan thành mây khói ngay lập tức.

Chia tay Tạ Trường Hà, tôi cầm điện thoại đi trên đường. Chiếc điện thoại này trông rất bình thường, nhưng những người qua lại sẽ không ai biết rằng đây là một công cụ có thể vượt qua ranh giới giữa người sống và người chết.

Tôi chợt nhớ đến đêm nhận được điện thoại của ông nội nửa năm trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ong-noi-toi-noi-loan-o-dia-phu/chuong-8.html.]

Lúc đó tôi đang nghĩ gì nhỉ?

Hình như là cảm giác một thứ quan trọng đã mất từ lâu, nhiều năm sau lại quay trở về trái tim, giống như ánh nắng mùa đông xuyên qua cửa sổ chiếu vào nhà, mặc cho gió rét gào thét bên ngoài, trong lòng vẫn ấm áp.

Nhưng bây giờ, tôi đột nhiên cảm thấy mình sắp mất đi sự ấm áp này.

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, tôi bắt máy, tiếng cười sảng khoái của ông nội vang lên ở đầu dây bên kia.

"Cháu ngoan! Nói cho cháu một tin vui, Địa phủ mới của chúng ta hôm nay chính thức thành lập rồi! Còn nữa, hôm nay ông sẽ đi đầu thai đấy!"

"Đầu thai?!" Tôi kinh ngạc hét lên, "Ông muốn đi đầu thai?!"

"Đúng vậy! Không chỉ mình ông đâu, tất cả đám già chúng ta đều sẽ đi đầu thai." Ông nội cười nói, "Mười năm nay chúng ta cũng chống đỡ đủ rồi, giờ nên để cho bộ xương già này nghỉ ngơi rồi."

"Nhưng tất cả mọi người đều đi đầu thai, vậy Địa phủ mới sẽ ra sao?"

"Địa phủ mới là Địa phủ của nhân dân, nhân dân sẽ xây dựng nó tốt đẹp."

"Vậy còn cháu thì sao?" Nước mắt tôi tuôn ra, nghẹn ngào hỏi: "Ông nội, ông lại muốn rời xa cháu như mười năm trước sao?"

Mười năm trước, tôi quỳ trước giường bệnh của ông nội, khóc không thành tiếng.

Mười năm sau, lão già nhẫn tâm này lại một lần nữa muốn bỏ tôi mà đi.

Đầu dây bên kia im lặng.

Một lúc lâu sau, giọng nói hiền từ của ông nội mới lại vang lên.

"Cháu ngoan, ông không phải rời xa cháu, mà là để bảo vệ cháu tốt hơn." Giọng ông dịu dàng kiên nhẫn, giống như lúc nhỏ tôi bị bố đánh vì vẽ bậy, ông an ủi tôi vậy.

"Ông nội đi đầu thai rồi, cháu mới có thể luôn bình an, làm bất cứ điều gì cháu muốn."

"Từ khi ông nhìn thấy cháu lần đầu tiên trong tã lót, đây chính là mong ước của ông."

 

Loading...