Ông sếp mỏ hỗn - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-04-24 23:44:07
Lượt xem: 3,198
2.
Trở lại bàn làm việc, tôi lặng lẽ mở tệp tiểu thuyết khi nãy ra, mới nhìn chương đầu tiên, đã thấy nhức nhức cái đầu…
Nhân vật chính là tổng tài và thư ký nhỏ, mở đầu bằng một cảnh “play” ngay tại văn phòng.
Thái quá, rất thái quá…
Táo bạo, thật sự rất táo bạo…
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Tôi không còn thiết sống nữa.
Tôi muốn điê.n rồi, không đùa đâu.
Mặc kệ luôn, tôi không muốn làm ở đây thêm một ngày nào nữa.
Làm thư ký cho Chu Tễ Bạch năm năm, hễ hắn gọi là sẽ có mặt, chăm lo mọi mặt cho hắn chỉ còn thiếu việc ngủ với hắn thôi.
Chu Tễ Bạch, chỉ cần vài câu ngắn gọn là có thể khắc hoạ đầy đủ:
Một người đàn ông mỏ siêu hỗn thiếu đạo đức.
Xử nam, mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, lòng dạ không tốt.
Trước khi gia nhập công ty, tôi nghe nói đã có hàng chục thư ký bị hắn sa thải.
Có thể sống sót cho đến bây giờ, hoàn toàn vì tôi nghèo, được hắn trả lương cao nên bất chấp.
Hỏi tôi có suy nghĩ gì về hắn không.
Trước khi gia nhập công ty: Thấy anh ấy cũng phong độ, đẹp trai đó.
Sau khi gia nhập công ty: Tôi muốn xé cái mỏ hỗn của hắn!
Năm năm trước, khi tôi mới vào làm việc, lần đầu tiên đi xã giao cùng hắn, có một khách hàng nhìn tôi, hỏi:
"Anh Chu, thư ký này khá hướng nội, cô ấy không chịu nói chuyện với tôi."
Tôi hơi lo lắng, nhưng Chu Tễ Bạch lại liếc nhìn anh ta, bắt đầu ăn nói xà lơ:
"Đây là thư ký Tô, cô ấy gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, gặp ch.ó sẽ không thốt tiếng nào."
Tôi bị sốc, hắn lại không nói gì mà liếc tôi một cái.
"Thư ký Tô, sau này nhìn thấy loại người như này cứ trực tiếp xé xá.c hắn."
"Tôi sợ..."
"Sợ cái gì? Hắn có muốn oánh ch.ó cũng phải ngó mặt chủ."
Cho nên, ý anh nói tôi là ch.ó à?
Phẩm chất con người Chu Tễ Bạch cao hay thấp, đều phụ thuộc vào tâm trạng của hắn.
Từng có một công ty đối thủ bôi nhọ sản phẩm của chúng tôi.
Chu Tễ Bạch liền phát trực tiếp, khẩu chiến với đám người kia một phen.
Sau khi mắng xong đám quân hắc thuỷ* thì mắng đến ông chủ bên đó.
Tận ba tiếng.
Nói có sách mách có chứng, miệng lưỡi hắn rất lưu loát.
Cũng vì mắng quá xốc óc nên bị ngắt phát trực tiếp.
Cuối cùng, ông chủ bên đó bị mắng đến mức t.ự kỷ, còn Chu Tễ Bạch thì giành được danh hiệu thương nhân mỏ hỗn.
Công ty kia đang điều hành một chuỗi siêu thị lớn, hắn vẫn chưa nguôi giận, vì vậy hắn đã giao cho tôi đi đến siêu thị đối diện rồi bí mật bóp nát mấy bịch khoai tây chiên và mì ăn liền của bên đó.
Hắn bảo tôi đừng sợ, nếu bị oánh thì xem như là tai nạn lao động.
Nhưng rốt cuộc, chúng tôi vẫn tuân thủ luật pháp, chưa làm gì sai trái với đạo đức.
Làm người ai lại làm thế?
Nếu bạn muốn một bài hát nghe không còn hay nữa, hãy đặt nó làm báo thức.
Nếu bạn muốn thấy hình tượng của một người đàn ông sụp đổ, hãy trở thành nhân viên của anh ta.
Chu Tễ Bạch, tôi phi! Đến ch.ó còn không muốn nói chuyện với hắn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ong-sep-mo-hon/chuong-2.html.]
Tôi nhìn vào tám từ "kinh nguyệt không đều, bị thiếu hụt estrogen" trong báo cáo khám sức khỏe.
Rồi lặng lẽ đọc một chương trong tiểu thuyết.
Trái tim tôi lộn qua lật lại đến ngứa ngáy.
Tôi muốn một người đàn ông, nhưng không muốn yêu, cũng không muốn đụng đến mấy thứ vi phạm pháp luật.
Nhỏ bạn thân bảo tôi hãy thử đến một quán bar nổi tiếng trên mạng, nghe nói mấy mẫu nam ở đó nhảy múa rất khiêu gợi, giúp tôi kích thích dopamine, nếu vậy thì không phải bà dì sẽ đến sao?
Đèn quán bar nhấp nháy, có mấy mẫu nam trẻ trung bắt đầu quơ quào trên sàn nhảy.
"Nhìn kìa, thấy anh đó thế nào?"
"Trông láu cá."
"Anh bên đây, thì sao?"
"Ẻo lả quá."
"Vậy anh đằng này!"
"Quá giả tạo."
Nhỏ bạn thân: "...”
"Tô Hạ, trái tim cậu làm bằng đá sao?
"Trách không được cậu lại mãn kinh!"
Thôi xong, tôi thế mà không có cảm giác hưng phấn với đàn ông.
Tôi quay đầu uống một ly rượ.u, nuốt xuống vị cay đắng trong lòng.
Nhỏ bạn thân nhấc điện thoại lên, mở ứng dụng mua sắm rồi cười râ.m.
"Để tớ tặng cậu một món đồ chơi nhỏ."
"Cường tráng, sạch sẽ lại hiệu suất, tốt hơn cả đàn ông."
Cô ấy thực sự khiến tôi muốn khóc đến chếc.
Cảm ơn bạn rất nhiều,nhưng tất cả mấy thứ đó đều có trong rượ.u hết rồi.
Điện thoại di động đột nhiên "reng reng" rung lên, người gọi: Chu máy bào.
Giọng nói như cô hồn tháng Bảy của Chu Tễ Bạch phát ra từ loa điện thoại:
"Thư ký Tô, đến làm thêm giờ đi."
Ô kê sếp, ô kê cái đầu anh ấy.
Bây giờ là mấy giờ rồi?
Tôi đã nhọc nhằn vất vả, không nghỉ ngơi tận hai tuần liên tiếp, bà dì của tôi chưa tới ba tháng rồi đó.
Sự oán hận tích lũy này có thể làm hồi sinh mười thanh gươ.m tà á.c.
"Không đi!"
"Tôi ký hợp đồng lao động chứ không phải hợp đồng bán thân!
"Không thể hoàn thành công việc đúng hạn là do sự bất tài của lãnh đạo!"
Tôi không muốn đến công ty hắn thêm một ngày nào nữa!
"Thư ký Tô, bà dì đến rồi sao? Tính khí nóng nảy vậy."
Đúng là biết xoáy sâu vào nỗi đau của người khác mà.
"Bảo tôi nóng nảy, mắc cười, muốn tôi trở nên hiểu chuyện thì anh phải trả cái giá sao cho xứng đáng đi!"
Bà dì đến thật khó chịu, nhưng nếu không đến thì càng phiền toái hơn.
Đêm đó, tôi có một giấc mơ.
Tôi mơ thấy mình đã trở thành một con bạch tuộc, đứng ở trung tâm, còn Chu Tễ Bạch và các đồng nghiệp ngu ngốc thì đứng xung quanh.
Tôi xoay người dùng xúc tua tát vào miệng mỗi người một cái, còn tát lần lượt theo vòng tròn.
Ngày hôm sau, tôi cười khặc khặc tỉnh dậy từ trong mộng.